Print  
Có kỳ lạ khi người Công giáo tôn kính các thánh tích?
Bản tin ngày: 15/08/2017   Website: Truyền bá Tin Tức Công Giáo
Một nữ tu tôn kính thánh tích của Thánh Têrêsa Avila tại Sofia, Bulgaria
TT (Houston, Texas, 11/8/2017, CNA/EWTN News, Mary Rezac) - "Chúng ta tuy nhiều bộ phận, nhưng tất cả chúng ta cùng một thân thể", là lời của một bài thánh ca rất nổi tiếng vào thập niên 80, dựa trên từ ngữ trong thư 1 Cr 12,22. Khi chúng ta cùng một thân thể trong Đức Kitô, nếu bạn là một vị thánh Công giáo, nhiều phần của cơ thể bạn có thể lây lan ra khắp thế giới.

Lấy ví dụ, Thánh Catherine của Siena. Một nữ tu Đaminh trẻ tuổi và nổi tiếng trong thời Trung Cổ, ngài đã theo đuổi cuộc sống cầu nguyện và sám hối mãnh liệt và được cho là chính ngài đã kết thúc cuộc lưu đày Avignon của người kế vị Phêrô trong thế kỷ 14. Khi ngài qua đời ở Rome thì quê nhà của ngài ở Siena, Italy, muốn được thi hài của ngài. Những tên trộm của Siena nhận thấy có thể sẽ bị bắt nếu họ trộm toàn bộ thi hài, nên đã quyết định rằng sẽ an toàn hơn nếu họ chỉ lấy đầu của ngài. Khi đang trên đường ra ngoại thành Rôma, họ bị những lính canh chặn lại, họ đã dâng lời cầu nguyện nhanh chóng, nhờ lời cầu bầu của Thánh Catherine. Các lính canh mở túi và không thấy đầu của Thánh Catherine mà là một túi đầy hoa hồng. Khi những tên trộm trở lại Siena, đầu của Catherine được tái hiện, đó là một trong những phép lạ được gán cho vị thánh.

Đầu của Thánh Catherine thành Siena được đặt trong một bình chứa thánh tích tại Vương cung Thánh đường Thánh Đaminh ở Siena, nơi thánh tích vẫn có thể được tôn kính ngày nay cùng với ngón tay cái của ngài. Cơ thể của thánh nhân vẫn nằm ở Rôma, chân của ngài được tôn kính ở Venice.

Từ tấm vải liệm thành Turin, hoặc ngón tay của Thánh Tôma, đến dòng máu kỳ diệu của Thánh Januarius, hoặc bộ não của Thánh Gioan Bosco, Giáo hội Công giáo giữ và tôn kính nhiều hiện vật thánh gây tò mò, được gọi là thánh tích, từ của Chúa Giêsu đến các thánh.

Đối với người ngoài, truyền thống tôn kính các thánh tích (đặc biệt là thuyết phục nhân cách) có thể có vẻ như là một thực tế lạ lùng về bệnh tật. Nhưng gốc rễ của truyền thống trước thời Chúa Giêsu, và sự thực hành này được đặt nền tảng trong Kinh Thánh và trong nhiều thế kỷ giảng dạy của Giáo Hội. Mặc dù đó là một trong những truyền thống hấp dẫn nhất của Giáo Hội, nhưng nó cũng có thể là một trong những điều hiểu lầm nhất.

Cha Carlos Martins, CC, là một người bảo quản thánh tích (Custos Reliquiarum), một chức vụ được giáo hội bổ nhiệm bởi Uỷ ban Thánh tích (Curate of Relics) với thẩm quyền ban hành các thánh tích. Ngài là thành viên của Dòng Đạo Binh Thánh Giá, và là người đứng đầu Kho báu của Giáo hội, một sứ vụ nhằm mục đích đem lại cho mọi người kinh nghiệm về Thiên Chúa Hằng Sống qua cuộc chạm trán với các thánh tích của các thánh của Thiên Chúa dưới hình thức một cuộc triển lãm. Sứ vụ trưng bày các thánh tích khác nhau khắp Bắc Mỹ theo lời mời.

Trong cuộc phỏng vấn sau đây với CNA, Cha Martins trả lời các câu hỏi và loại bỏ một số hiểu lầm thông thường về truyền thống của thánh tích.

Trước tiên, thánh tích là gì?

Thánh tích là vật thể vật chất có mối liên hệ trực tiếp với các thánh hay với Chúa chúng ta. Chúng thường được chia thành 3 loại: Những di tích hạng nhất là thân thể hoặc những mảnh vỡ của thân thể của một vị thánh, chẳng hạn như các mẩu xương hoặc thịt. Di tích hạng hai là những gì thuộc sở hữu của một vị thánh, chẳng hạn như áo sơ mi hoặc sách (hoặc các mảnh của những vật đó). Di tích hạng ba là những vật mà một vị thánh đã chạm vào hoặc đã được chạm vào một di tích thứ nhất, thứ hai hoặc thứ ba khác của một vị thánh.

Từ "di tích" (relic) có nghĩa là "mảnh vỡ" hay "tàn tích của một thứ mà bây giờ không còn nữa". Như chúng ta có thể tìm thấy trong các cửa hàng đồ cổ "Di sản Nội chiến" hoặc "Di tích của Cách mạng Pháp". Rõ ràng, chúng ta không nói về những loại di vật này mà là những di vật thiêng liêng.

Truyền thống Công giáo tôn kính các thánh tích của thánh nhân đến từ đâu?


Kinh Thánh dạy rằng Thiên Chúa hành động thông qua các di tích, đặc biệt là về chữa bệnh. Thật vậy, khi khảo sát Kinh Thánh đã nói gì về các di vật thiêng liêng, người ta vẫn còn ý tưởng rằng chữa bệnh là những gì các di tích "làm".

Khi xác chết của một người đàn ông được chạm vào xương của tiên tri Êlisa, người đó sống lại và đứng dậy (x. 2 V 13,20-21). Một người phụ nữ đã được chữa khỏi bệnh xuất huyết chỉ đơn giản bằng cách chạm vào gấu áo choàng của Chúa Giêsu (x. Mt 9,20-22). Những dấu hiệu và phép lạ của các Tông đồ làm rất to tát đến nỗi mọi người  tuôn ra đường với các bệnh nhân để khi Phêrô đi ngang qua, ít nhất là bóng của ngài có thể chạm vào họ (x. Cv 5,12-15). Khi chiếc khăn tay hoặc chiếc khăn đã chạm vào Phaolô được đặt lên người bệnh, người ta được chữa lành và các thần dữ đã bị đuổi ra khỏi họ (x. Cv 19,11-12).

Trong mỗi trường hợp, Thiên Chúa đã mang lại một phương pháp chữa trị bằng cách sử dụng một vật thể vật chất. Động lực chữa bệnh là sự va chạm của vật thể đó. Tuy nhiên, điều rất quan trọng cần lưu ý là nguyên nhân của việc chữa bệnh là Thiên Chúa; Các di tích là một phương tiện mà qua đó Thiên Chúa hành động. Nói cách khác, di tích không phải là phép lạ. Chúng không có quyền lực riêng; một quyền năng tách biệt từ Thiên Chúa.

Bất kỳ thứ gì tốt đẹp xảy ra nhờ thánh tích là việc của Thiên Chúa. Nhưng thực tế là Thiên Chúa chọn sử dụng các thánh tích để chữa lành và phép lạ cho chúng ta biết rằng Ngài muốn thu hút sự chú ý của chúng ta đến các thánh như là "những người mẫu và người cầu bầu" (Giáo lý Giáo hội Công giáo 828).

Sự tôn kính các thánh tích bắt đầu khi nào?


Việc này đã có từ những ngày đầu của Kitô giáo, ngay cả trong thời kỳ Tông đồ. Dưới đây là một tường thuật được Giáo hội Smyrna (ngày nay là Izmir, Thổ Nhĩ Kỳ) ghi lại, khi giám mục của họ, Thánh Polycarp bị thiêu sống:

"Chúng tôi thờ lạy Đấng Kitô, vì Ngài là Con Thiên Chúa, nhưng những người tử vì đạo mà chúng tôi yêu thương như môn đồ và là những người bắt chước Chúa. Vì vậy, chúng tôi chôn tại nơi trở thành nơi lưu giữ của Polycarp, đối với chúng tôi còn quý giá hơn những viên kim cương đắt giá nhất và chúng tôi đánh giá cao hơn vàng." (Công vụ của Thánh Polycarp, được viết khoảng 156 AD). Polycarp là một nhân vật đáng kể; ngài được Thánh Gioan Tông Đồ cải đạo, được thánh nhân rửa tôi và sau đó đã được thánh nhân phong chức giám mục. Như vậy, chúng ta thấy rằng ngay từ đầu Giáo hội đã thực hành sự tôn kính các di tích của các vị tử đạo.

Ý nghĩa thiêng liêng của các thánh tích là gì?

Tôi nghĩ rằng Thánh Jerome đã làm tốt nhất khi ngài nói: "Chúng tôi không thờ cúng các di vật, chúng tôi không thờ lạy chúng, vì sợ rằng chúng ta cúi đầu trước tạo vật chứ không phải là người sáng tạo. Nhưng chúng ta tôn kính các di tích của những vị tử vì đạo để tôn thờ Đấng mà các ngài chịu tử đạo." (Ad Riparium, i, P.L, XXII, 907). Chúng ta tôn kính các thánh tích chỉ để thờ phụng Chúa.

Khi chúng ta thu thập các di vật từ thân thể của một vị thánh, chúng ta sử dụng phần nào của cơ thể?

Bất kỳ phần nào của thân xác của vị thánh đều có tính thiêng liêng và có thể được đặt trong một hòm thánh. Bất kỳ và mọi xương có thể được sử dụng. Ngoài ra, thịt, tóc và đôi khi máu, cũng được sử dụng. Đôi khi mọi thứ từ ngôi mộ đều bị phân tán. Đôi khi một ngôi mộ được bảo tồn.

Tại thời điểm nào trong tiến trình phong thánh các hạng mục hoặc các bộ phận cơ thể được coi là các di tích chính thức của Giáo Hội?

Trước khi phong chân phước xảy ra, có một nghi lễ chính thức mà theo đó các di tích được xác định và di chuyển vào nhà thờ hay nhà nguyện. Nói một cách đơn giản, ngôi mộ được khai quật và thu lấy các di hài. Chỉ Giáo hội mới có quyền pháp lý để chính thức thừa nhận tính thánh thiêng của một cá nhân. Khi Giáo hội làm việc này - thông qua tiến trình phong chân phước và phong thánh - các di tích của họ nhận được sự công nhận về mặt pháp lý như là những di vật thiêng liêng.

Có một sự khác biệt quan trọng giữa phong chân phước và phong thánh. Phong chân phước là lời tuyên bố của Giáo hội rằng có bằng chứng mạnh mẽ rằng người đang đề cập đến là một trong số những người được ban phước trên trời. Tuy nhiên, phong chân phước chỉ cho phép lòng mộ đạo địa phương. Đó là lòng mộ đạo ở đất nước mà cá nhân đã sống và chết. Ví dụ như khi Mẹ Teresa được phong chân phước, chỉ có ở Ấn Độ và ở Albania bản xứ của Mẹ mới được phép tôn kính. Thánh lễ kính Mẹ Têrêsa không thể được cử hành và cũng không thể đặt các thánh tích của Mẹ vào các bàn thờ nơi khác, ví dụ như ở Hoa Kỳ.

Trong việc phong chân phước cho phép sự tôn kính của địa phương, việc phong thánh, mặt khác, đòi hỏi sự tôn kính hoàn vũ. Nó trao cho cá nhân được phong thánh quyền được tôn kính trong toàn thể Giáo hội.

Giáo hội cho phép các phần của thân thể các thánh được phân tán thành các thánh tích, nhưng cấm sự phân tán tro tàn của người quá cố được hoả táng. Tại sao vậy?

Mọi người đều có quyền được mai táng. Điều này có nghĩa là cộng đồng có nghĩa vụ chôn người chết.

Mọi xã hội và văn hoá con người trong suốt mọi thời đại đều cảm thấy nghĩa vụ này. Người chết luôn được chôn, và khoa khảo cổ học chưa bao giờ khám phá ra một cộng đồng nhân loại đã không thực hiện điều này. Do đó, người ta có thể nói rằng chôn người chết là một phần của căn tính văn hoá con người của chúng ta. Thuật ngữ thần học về luật tự nhiên theo bản năng này. Thiên nhiên đã in dấu một đạo luật trong trái tim con người thể hiện trong thực tế chôn người chết như là một hành động cuối cùng của tình yêu và lòng tận tuỵ, hoặc ít nhất là một hành động tôn trọng và đúng đắn.

Vì thế, không có gì đáng ngạc nhiên khi Giáo Hội ghi nhận một trong những công việc của lòng thương người là chôn người chết (Thương người có 14 mối - Thương xác 7 mối). Ân sủng không phá hủy tính thiên nhiên nhưng hoàn thiện nó. Có sự linh hoạt trong loại chôn cất. Phần còn lại có thể được chôn trong lòng đất, trên biển, hoặc trên mặt đất trong lòng đất, ví dụ như một hang động. Vấn đề là chôn cất xảy ra trong một nơi duy nhất, như vậy có thể nói rằng người đó "chiếm" nơi này như là một nơi nghỉ ngơi cuối cùng. Trái tim con người mong muốn điều này. Chúng ta thấy những người viếng mộ và nói chuyện với mộ như thể họ đang nói chuyện với người quá cố. Và họ làm điều đó khác với họ có thể nói chuyện với người chết tại nhà. Tại ngôi mộ, họ nói chuyện với người chết như thể họ đang ở cùng một nơi.

Vì lý do này, Giáo Hội luôn luôn dạy rằng không chỉ về nhân phẩm con người có các di thể được "rải rác", nhưng cũng hoàn toàn dưới sự nhạy cảm cơ bản của con người. Con người cần một nơi để gặp gỡ và gặp gỡ người chết trong thể xác của họ. Tuy nhiên, các thánh, như các thành phần thân thể Chúa Kitô, có quyền được tôn kính những thánh tích. Và quyền này, luân lưu từ phẩm giá của họ như các phần Thân Thể Chúa Kitô, sẽ thay thế cho quyền được giữ lại phần xác của họ trong việc mai táng.

Cách thích hợp để giữ các thánh tích là gì? Các giáo dân Công giáo có được phép giữ các di tích hạng nhất trong nhà của họ không?

Thánh tích rất quý giá. Chúng không phải là cái gì đó đã từng sống và đã chết. Trong trường hợp các di tích hạng nhất, chúng ta đang nói về xác thịt chờ đợi sự phục sinh ngày cánh chung, nơi mà linh hồn của một vị thánh sẽ đoàn tụ với những phần thân thể vật chất của mình. Như vậy, cách chúng ta đối xử với các di tích là rất quan trọng. Lý tưởng là các di tích nên được giữ trong nhà thờ hoặc nhà nguyện, nơi chúng có thể được tôn vinh công chúng.

Danh dự cao nhất mà Giáo hội có thể tặng cho các di tích là để đặt nó trong một bàn thờ, nơi Thánh lễ có thể được cử hành trên thánh tích đó. Việc thực hành này xảy ra từ những thế kỷ sớm nhất của Giáo Hội. Trên thực tế, những thánh tích của các vị tử đạo là những bàn thờ có giá trị nhất cho phụng vụ.

Như một sự thay thế cho việc bọc thánh tích trong các bàn thờ, chúng có thể được cài vào các nơi mà mọi người có thể tôn kính. Những đền thờ như vậy rất quan trọng vì chúng cho phép mọi người có một trải nghiệm sâu sắc hơn về sự thân mật với vị thánh.

Giáo hội không cấm giáo dân sở hữu thánh tích. Thậm chí có thể được giữ trong nhà của họ. Tuy nhiên, vì có nhiều lạm dụng đã xảy ra liên quan đến các di tích, Giáo Hội sẽ không còn trao các thánh tích cho các cá nhân - ngay cả hàng giáo sĩ. Những lạm dụng này bao gồm việc không tôn kính cách đúng đắn (bỏ bê), ngược đãi vô cớ, loại bỏ, và trong một số trường hợp, thậm chí còn bán các thánh tích. Việc lạm dụng không nhất thiết là do những người mà Giáo Hội ban đầu đã trao lại di tích. Nhưng khi những người đó trở nên quá cố và các di tích được truyền lại do thừa kế, chúng thường bị tổn thương nặng nề. Với sự xuất hiện của nền văn hoá Kitô giáo trong thế giới phương Tây, đức tin không còn có thể được coi là công bằng, ngay cả trong số con cái của những người có lòng sùng kính nhất.

Như vậy, để bảo vệ các thánh tích, Giáo Hội chỉ trao cho các nhà thờ, nhà nguyện và nhà chầu.

Sự xác thực của di tích quan trọng đến mức nào? Làm thế nào để Giáo Hội đi đến việc xác định tính xác thực của các di tích cổ từ thời Giáo hội sơ khai?

Tính xác thực là rất quan trọng. Nhưng đối với các vị thánh cổ, việc xác định căn tính dễ dàng hơn nhiều so với bạn nghĩ. Đó là do truyền thống xây dựng một nhà thờ trên đỉnh mộ của vị thánh. Đó là lý do tại sao có vị trí Đền thờ Thánh Phêrô, hoặc Đền thờ Thánh Phaolô ngoại thành. Cả hai đều bao gồm ngôi mộ của vị thánh, nằm ngay dưới bàn thờ.

Khảo cổ học hiện đại chỉ khẳng định được những gì truyền thống cổ xưa đã tin tưởng.
Trung Nguyên
http://www.catholicnewsagency.com/news/is-it-weird-that-catholics-venerate-relics-heres-why-we-do-72479/
In ngày: 21/11/2024
Website: Truyền bá Tin Tức Công Giáo
Print