Print  
Tạ Ơn
Bản tin ngày: 22/11/2017   Website: Truyền bá Tin Tức Công Giáo
1. Cậu bé mù

Một cậu bé mù ngồi trên những bậc thềm toà nhà với chiếc mũ dưới chân. Cậu giơ một tấm biển có dòng chữ: "Tôi bị mù, xin vui lòng giúp đỡ." Chỉ có một vài đồng xu lẻ loi trong chiếc mũ.

Một người đàn ông đi ngang qua. Ông lấy một vài đồng xu trong túi và bỏ vào trong chiếc mũ của cậu bé. Rồi ông lấy tấm biển, lật mặt sau và viết một vài chữ. Ông đặt tấm biển lại để mọi người đi ngang qua sẽ thấy những từ mới. Chẳng bao lâu chiếc mũ bắt đầu lấp đầy. Có rất nhiều người đang cho tiền cậu bé mù. Chiều hôm đó, người đàn ông đã viết lại tấm biển trở lại để xem mọi thứ đã diễn ra như thế nào. Cậu bé nhận ra những bước chân của ông ta và hỏi: "Ông là người đã sửa lại tấm biển của cháu sáng nay? Ông đã viết gì vậy?"

Người đàn ông nói: "Tôi chỉ viết sự thật. Tôi đã viết những gì cháu viết nhưng theo một cách khác. Tôi đã viết: 'Hôm nay là một ngày đẹp nhưng tôi không thể nhìn thấy nó.'"

Cả hai mặt tấm biển đều nói với mọi người rằng cậu bé bị mù. Nhưng dấu hiệu trước chỉ đơn giản nói rằng cậu bé bị mù. Dấu hiệu sau nói với mọi người rằng họ rất may mắn vì họ không bị mù. Chúng ta có ngạc nhiên rằng tấm biển viết sau có hiệu quả hơn chăng?

Đạo đức của câu chuyện: Hãy biết ơn những gì bạn có. Hãy biết sáng tạo. Hãy suy nghĩ cách khác và tích cực. Khi cuộc sống đem đến cho bạn hàng trăm lý do để khóc, hãy cho thấy cuộc sống bạn có hàng ngàn lý do để mỉm cười. Hãy đối mặt với quá khứ mà không phải hối tiếc, xử lý hiện tại với sự tự tin và chuẩn bị cho tương lai mà không sợ hãi. Hãy giữ niềm tin và buông bỏ sợ hãi.

2. Cám ơn một bàn tay


Khi ngày Lễ Tạ Ơn sắp đến, giáo viên lớp một đã làm cho cả lớp có một buổi giao lưu thú vị - vẽ một bức tranh về điều mà ta rất biết ơn.

Hầu hết cả lớp nghĩ đến tình trạng kinh tế eo ẹp hiện nay, nhưng vẫn còn nhiều người sẽ ăn mừng ngày lễ với gà tây và các món truyền thống khác của ngày lễ. Nhưng Douglas đã tạo một bức vẽ khác. Douglas là một cậu bé khác lạ. Cậu là đứa trẻ đau khổ thực sự của giáo viên, yếu đuối và không vui. Khi những đứa trẻ khác đang chơi đùa, Douglas có thể đứng bên cạnh cô giáo. Người ta chỉ có thể đoán được nỗi đau của Douglas ẩn sau đôi mắt buồn. Vâng, bức tranh của cậu bé thật khác. Khi được yêu cầu vẽ một bức tranh về cái gì đó mà cậu bé ấy biết ơn, cậu bé vẽ một bàn tay. Không có gì khác. Chỉ một bàn tay trống rỗng.

Hình ảnh trừu tượng của cậu đã thu hút trí tưởng tượng của bạn bè. Đây là bàn tay của ai? Một đứa trẻ đoán đó là bàn tay của một nông dân, bởi vì các nông dân nuôi gà tây. Một cậu bé khác cho rằng đó là bàn tay của cảnh sát, vì cảnh sát bảo vệ và chăm sóc cho người dân. Còn những em khác đoán đó là bàn tay của Thượng Đế, vì Thiên Chúa cho chúng ta ăn. Và như vậy cuộc thảo luận diễn ra - cho đến khi giáo viên gần như quên mất người nghệ sĩ trẻ.

Khi các em tiếp tục sang bài tập khác, cô dừng lại ở bàn của Douglas, cúi xuống và hỏi cậu bé bàn tay đó là của ai. Cậu bé nhìn hướng khác và thì thầm: "Đó là bàn tay của cô, thưa cô." Cô nhớ lại những lần cô đã nắm tay cậu bé và đi đây đó cùng cậu, như cô đã làm với các em khác. Bao nhiêu lần cô đã nói rằng "cầm tay cô đi, Douglas, chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi" hoặc "để cô chỉ cho con cách cầm bút chì nhé" hoặc "chúng ta cùng nhau làm nhé". Douglas cám ơn rất nhiều vì bàn tay của cô giáo.

Lau vội giọt nước mắt chực rơi, cô tiếp tục công việc của mình.

3. Bữa ăn Lễ Tạ Ơn hằng năm


Mẹ gọi điện cho tôi vào hôm nọ và đọc cho tôi câu chuyện này từ Nguyệt san Reader's Digests:
 
"Vào tháng 9 năm 1985, khi tôi được 24 tuổi, ba mẹ tôi quyết định ly dị. Tôi đã được dạy rằng hãy trở thành một người con ngoan, tôi cần sự hỗ trợ và yêu mến cha mẹ và anh chị em của tôi, nhưng ba mẹ thì không ai nói với nhau lời nào. Nếu bạn xử tốt với ba, mẹ sẽ giận bạn và ngược lại. Vì vậy, khi tháng 10 đến, tôi nghĩ, điều gì sẽ xảy ra vào Lễ Tạ Ơn? Và tôi không thích ý nghĩ về việc phải ở nhà một mình - hoặc ở bất cứ nơi nào một mình - vào Lễ Tạ Ơn.

Lễ Tạ Ơn không phải là để tặng quà, pháo hoa hoặc vui chơi. Đó là một bữa ăn mà mọi người quây quần quanh bàn ăn để cảm tạ vì những phước lành mà bạn có và bạn thực sự không thể làm điều đó một mình và có nhiều niềm vui được. Tôi quyết định đăng một quảng cáo trên tờ báo địa phương: Nếu bạn nghĩ rằng bạn sẽ ở nhà một mình, bạn có thể gọi cho tôi, và tôi sẽ làm bữa ăn tối Lễ Tạ Ơn. Năm đầu tiên, có vài người đến và họ đã có một thời gian vui vẻ. Tôi đã lo lắng về việc biến chế thực phẩm và các món ăn một cách vụng về và làm mọi người thất vọng. Nhưng những món ăn đã không quá tệ và tôi đã không để bất cứ điều gì không đẹp xảy ra.

Tôi đã tổ chức bữa tối hằng năm kể từ đó. Lễ Tạ Ơn năm trước đã có 84 người tham dự. Đôi khi họ là những người mới dọn đến thị trấn này; đôi khi họ là những người mới ly hôn hoặc goá bụa. Tôi đã có những người mới đến đất nước này và không nói được tiếng Anh, nhưng họ rất thích bữa tối Tạ Ơn của tôi. Tôi đã có người nghèo, người già. Ngoài ra, không kể trong số đó là: Tôi luôn mời cảnh sát. Các nhân viên cứu hỏa và cứu hộ đang ở trong các toà nhà có nhà bếp và họ có thể có bữa tối Tạ Ơn riêng, nhưng các cảnh sát đang lái xe đi tuần tra, lái xe quanh thị trấn khi có những cuộc gọi thì không.

Cách đây 2 năm, một phụ nữ bị bệnh Parkinson đến và bà ấy không thể đứng vững. Bà đã ở trong viện an dưỡng suốt 7 năm và chưa bao giờ ra ngoài. Có ai đó mách cho bà ấy biết về bữa ăn tối này, và bà đã thuê một chiếc xe cứu thương chở bà ta đến, với giá 200 đô la chưa tính thêm tiền xăng. Bà đã có một thời gian tuyệt vời, và bà đã khóc khi xe cứu thương quay trở lại để đón bà. Bà không muốn trở lại viện dưỡng lão.

Hầu hết những người đến đều không biết tôi là ai. Họ biết rằng có một gã đàn ông gầy gò trong nhà bếp, nhưng họ không biết tên tôi. Tôi nghĩ chủ đề của cuộc đời tôi và tất cả những gì tôi làm có thể được tổng kết với tên của bài thánh ca cũ có tên "Thắp sáng góc nhà nơi bạn ở". Tôi hy vọng di sản của tôi sẽ là: "Tôi bước vào thế giới này, tôi đã thắp sáng khoảng không gian tôi ở, và sau đó tôi lặng lẽ rời thế giới này mà không màng được chú ý."

4. Hoá đơn đã được thanh toán


Một ngày nọ, một cậu bé nghèo bán hàng gõ cửa từ nhà này sang nhà khác để trả tiền đi học. Khi biết mình chỉ còn một ít tiền lẻ mà bụng thì đói, cậu quyết định sẽ xin một bữa ăn tại nhà kế tiếp. Tuy nhiên, cậu đã mất can đảm khi một cô gái trẻ đáng yêu ra mở cửa. Thay vì xin một bữa ăn, anh ấy chỉ xin uống nước.

Cô gái nghĩ anh ta trông có vẻ đói và mang cho anh một ly sữa lớn. Anh uống một cách chậm rãi, và hỏi: "Tôi nợ cô bao nhiêu?" "Anh không nợ em đâu", cô gái trả lời, "mẹ đã dạy chúng tôi là không bao giờ nhận tiền thù lao cho một tấm lòng tử tế". Cậu ấy nói: "Vậy thì tôi xin hết lòng cám ơn cô." Khi Howard Kelly rời khỏi căn nhà đó, anh ta không chỉ cảm thấy mạnh hơn về mặt thể chất, nhưng đức tin vào Thiên Chúa cũng mạnh mẽ hơn. Anh đã sẵn sàng từ bỏ công việc anh đang làm.

Nhiều năm sau đó, cô gái trẻ này bị bệnh nặng. Các bác sĩ địa phương hết cách chữa trị. Cuối cùng họ đã chuyển cô lên thành phố lớn, nơi có các chuyên gia nghiên cứu căn bệnh hiếm gặp của cô. Bác sĩ Howard Kelly đã được mời tham dự buổi tư vấn.

Câu chuyện ngắn đầy cảm hứng, đạo đức và khi nghe tên thị trấn mà cô đến từ đó, ánh sáng kỳ lạ lấp đầy mắt anh. Ngay lập tức anh ta đứng dậy và đi dọc hành lang xuống phòng bệnh của cô. Khoác vào chiếc áo choàng bác sĩ của mình, anh ta đi vào gặp cô. Anh nhận ra thiếu nữ ngay lập tức. Anh trở lại phòng tư vấn quyết tâm làm hết sức mình để cứu sống cô. Từ ngày đó, anh đặc biệt quan tâm đến vụ việc. Sau một cuộc đấu tranh kéo dài, trận chiến đã thắng. Bác sĩ Kelly yêu cầu văn phòng kinh doanh thông qua những khoản cuối cùng để ông ta phê duyệt.

Anh nhìn và sau đó viết một cái gì bên cạnh và hoá đơn được gửi đến phòng của thiếu nữ. Cô sợ phải mở nó ra vì cô chắc chắn cô sẽ mất cả đời còn lại làm việc để trả tất cả chi phí bệnh viện. Cuối cùng, cô cũng phải mở ra và cái gì đó đã thu hút sự chú ý của cô ở bên cạnh hoá đơn khi cô đọc những dòng chữ này: "Đã thanh toán đầy đủ bằng một ly sữa."

(Ký tên) Bác sĩ Howard Kelly.
Mi Trầm
In ngày: 20/04/2024
Website: Truyền bá Tin Tức Công Giáo
Print