Print  
Thân xác bảo tồn tuyệt vời của Thánh Bernadette
Bản tin ngày: 15/02/2019   Website: Truyền bá Tin Tức Công Giáo
Khuôn mặt xác Thánh nữ Bernadette
TT (14-12-2019, National Catholic Register, Thomas L. McDonald) - 30 năm sau khi qua đời, xác Thánh nữ Bernadette được tìm thấy trong tình trạng bảo quản đáng kinh ngạc. Không hư nát là một chủ đề khó. Việc bảo quản hoặc phân huỷ hài cốt của con người có thể bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố khác nhau, từ việc tẩn liệm đến điều kiện môi trường và hơn thế nữa. Thánh Margaret của Cortona, từng được tính trong số những người mà thân xác không bị hư nát (sau khi chết), sau đó đã được chứng minh là đã được ướp xác tại thời điểm tẩn liệm. Những người khác thì không dễ để giải thích.

Thánh Bernadette Soubirous, người có thị kiến Lộ Đức, qua đời năm 1879 và được khai mộ vào năm 1909 và một lần nữa vào năm 1919 và 1925. Được gọi là "nhận dạng thi hài", việc khai mộ được tiến hành vào lúc kết thúc cuộc điều tra về nguyên nhân để phong thánh. Việc này có một quy trình chính thức liên quan đến lời khai của các nhà chức trách dân sự và tôn giáo. Tại thời điểm đó, cơ thể được xác định, kiểm tra các dấu hiệu hư nát và di tích được thu thập.

Cuộc kiểm tra đầu tiên của Bernadette bắt đầu lúc 8:30 sáng thứ tư, ngày 22 tháng 9 năm 1909. Những người thợ nề nâng viên đá trong khi thị trưởng và phó thị trưởng nhìn vào để xác nhận quá trình. Cỗ quan tài được đặt trên những cái bẫy và được tháo ra, và lớp vải liệm được cắt mở. Các nhân chứng làm chứng không có mùi, và cơ thể trong đó ở trong tình trạng bảo quản rất bất thường.

Một tài liệu được lưu giữ trong Tu viện Saint-Gildard tại Nevers và được các bác sĩ kiểm tra Ch. David và A. Jourdan kí tên, minh định rằng: Cỗ quan tài được mở ra trước sự chứng kiến ​​của Giám mục Nevers, thị trưởng của thị trấn, phó thị trưởng, một số nhà thần học và chính chúng tôi. Chúng tôi nhận thấy không có mùi. Cơ thể được mặc theo trang phục nhà dòng của Bernadette. Trang phục thì ẩm ướt. Chỉ có khuôn mặt, bàn tay và cánh tay thì không bị che phủ. Đầu nghiêng sang trái. Khuôn mặt trắng bệch. Da bám vào các cơ và các cơ bám vào xương. Hốc mắt được che bởi mí mắt. Lông mày phẳng trên da và dính vào vòm trên mắt. Lông mi của mí mắt phải dính vào da. Mũi bị giãn và co lại. Miệng hơi hé ra và có thể thấy răng vẫn còn nguyên. Bàn tay, vòng trên ngực, được bảo quản hoàn hảo, các móng tay cũng vậy. Hai bàn tay vẫn cầm một chuỗi tràng hạt rỉ sét. Các tĩnh mạch trên cẳng tay nổi bật.

Giống như bàn tay, bàn chân bị rút lại và móng chân vẫn còn nguyên (một móng chân đã bị rách khi xác chết được rửa sạch). Khi bộ tu phục được cởi ra và tấm khăn che đầu được nhấc lên, có thể thầy được toàn bộ cơ thể teo lại, cứng nhắc và căng ra ở mỗi chi. Người ta phát hiện ra rằng tóc bị cắt ngắn, vẫn dính vào đầu và vẫn còn dính vào hộp sọ, đôi tai có trạng thái bảo quản hoàn hảo, bên trái của cơ thể cao hơn một chút so với bên phải từ phần hông trở lên. Phần bụng đã co thắt và căng ra như phần còn lại của cơ thể. Khi gõ vào thì nghe như gõ vào tấm bìa cứng. Đầu gối bên trái không lớn bằng bên phải. Các xương sườn nhô ra cũng như các cơ bắp ở các chi.

Cơ thể cứng đến mức có thể lăn qua lăn lại để rửa. Phần dưới của cơ thể đã chuyển sang màu sẫm. Đây dường như là kết quả của lượng carbon khá lớn được tìm thấy trong quan tài. Trước sự chứng kiến ​​đó, chúng tôi đưa ra tuyên bố này trong đó tất cả được ghi lại một cách trung thực.

Các nữ tu, những người đã tẩm liệm cách 30 năm trước đã có mặt và lưu ý rằng mặc dù bàn tay của thánh nữ đã thay đổi vị trí, chị trông giống như khi họ nhìn thấy lần cuối. Một thay đổi đáng chú ý là chuỗi tràng hạt, đã bị rỉ sét trong khi da thịt cẩm chuỗi hạt vẫn dẻo dai.

Có một quan niệm sai lầm rằng để một cơ thể được coi là không thể hư hỏng, nó phải ở trong một trạng thái lý tưởng, như thể người đó vừa qua đời khoảnh khắc trước đó. Đây không phải là trường hợp. Lorenzo Lambertini, Giáo hoàng tương lai Benedict XIV, đã viết một bài kiểm tra phong phú về quá trình phong thánh (Doctrina de servorum dei beatifyinge et beatorum canonizatione) bao gồm hai chương về "de cadaverum incorruptione - thân xác không hư nát". Những chương này vẫn còn ảnh hưởng giáo hội về định nghĩa và tiếp cận hiện tượng như thế nào.

Để được coi là phi thường, một cơ thể phải ở trong trạng thái được bảo quản tốt một cách bất thường, với màu sắc và sự tươi mới như thật, không có mùi hoặc dấu hiệu của sự khử mùi thông thường, và một mức độ linh hoạt ở da, khớp hoặc cả hai. Nó phải ở trong trạng thái này mà không có sự can thiệp của con người hoặc nguyên nhân rõ ràng nào khác. Những người được tìm thấy thân xác nguyên vẹn nhưng bắt đầu phân rã nhanh chóng sau khi được kiểm tra hoặc di chuyển không thể được coi là bảo tồn một cách kỳ diệu.

Trường hợp của Thánh Bernadette, trạng thái bảo quản rất cao ở lần khai quật đầu tiên, cùng với sự ẩm ướt của quần áo và sự hoen rỉ của chuỗi tràng hạt, chắc chắn là điều rất đáng chú ý. Một cơ thể từng được coi là không thể hư hỏng, rất lâu sau đó, có dấu hiệu thay đổi như khô hoặc sẫm màu. Đây là trường hợp với Thánh Bernadette khi quan tài được thở ra lần nữa vào năm 1919.

Năm 1909, Bernadette đã được các chị em rửa sạch và thay tu phục trước khi được cải táng. Ở lần khai quật thứ hai, làn da của thánh nhân bị đổi màu, có lẽ là do cách xử lý trong lần cải táng năm 1909. Một lần nữa, hai bác sĩ (Talon và Comte) đã có mặt để khai quật và ghi nhận sự không có mùi, một số mảng nấm mốc và làm khô da. Báo cáo của Tiến sĩ Comte, ngày 3 tháng 4 năm 1919 và cũng được lưu giữ tại Nevers, ghi:

"Theo yêu cầu của Giám mục Nevers, tôi đã tách ra và gỡ bỏ phần phía sau của xương sườn thứ năm và thứ sáu bên phải để làm thánh tích; tôi lưu ý rằng có một khối cứng trong phần ngực, đó là gan được bao phủ bởi cơ hoành. Tôi cũng lấy một mảnh cơ hoành (diaphragm) và gan bên dưới cơ hoành làm di tích, và có thể khẳng định rằng cơ quan này đang trong tình trạng bảo quản đáng chú ý. Tôi cũng gỡ hai xương bánh chè (patella bone) mà da bám vào và được phủ nhiều chất canxi bám hơn. Cuối cùng, tôi gỡ các mảnh cơ bên phải và bên trái phía đùi bên ngoài. Những cơ bắp này cũng ở trong trạng thái bảo quản rất tốt và dường như không bị hư hỏng chút nào.

Từ cuộc kiểm tra này, tôi kết luận rằng cơ thể của đấng đáng kính Bernadette còn nguyên vẹn, bộ xương còn nguyên, các cơ bắp bị teo, nhưng được bảo quản tốt; chỉ có làn da bị co rút, dường như đã chịu tác động của sự ẩm ướt trong quan tài. Nó đã có một màu xám và được bao phủ bởi các mảng nấm mốc và khá nhiều tinh thể và muối canxi, nhưng cơ thể dường như không bị hủy hoại, cũng không có bất kỳ sự phân hủy nào của xác chết được đặt ra, mặc dù điều này sẽ được mong đợi và bình thường sau một thời gian dài như vậy trong một hầm chứa rỗng trên mặt đất.

Tại thời điểm này, Thánh Bernadette đã được chôn cất lại, và chỉ được khai quật lần cuối cùng vào năm 1925 để đưa sang nơi an nghỉ mới. Sự đổi màu của khuôn mặt được ghi nhận cũng như chiếc mũi mỏng đi. Vì được đặt trong một quan tài thủy tinh trong Nhà nguyện Thánh Bernadette ở Nevers, nên các phôi từ khuôn mặt và bàn tay được phủ bằng sáp. Tiến sĩ Comte đã một lần nữa có mặt, và để lại một báo cáo trong Công báo Hội Y khoa Nhà thờ Đức Bà Lộ Đức (1928):

Tôi muốn mở bên trái phần ngực để lấy xương sườn làm thánh tích và sau đó lấy trái tim mà tôi chắc chắn còn tồn tại. Tuy nhiên, vì xương sống được hỗ trợ một chút ở cánh tay trái, nên sẽ rất khó để thử và lấy được trái tim mà không gây ra quá nhiều thiệt hại đáng chú ý. Vì mẹ bề trên đã bày tỏ mong muốn được giữ trái tim của thánh nhân cùng với toàn bộ cơ thể, và vì đức giám mục không ủng hộ, tôi đã từ bỏ ý tưởng mở bên trái ngực và tự thoả mãn với việc gỡ ra hai xương sườn bên phải dễ tiếp cận hơn.

Tất nhiên, điều làm tôi ấn tượng trong cuộc kiểm tra này là trạng thái bảo tồn hoàn hảo bộ xương, các mô sợi của cơ bắp (vẫn dẻo dai và săn chắc), của dây chằng và da, và trên hết là trạng thái hoàn toàn bất ngờ của lá gan sau 46 năm. Người ta có thể nghĩ rằng cơ quan này, về cơ bản là mềm và có xu hướng vỡ vụn, sẽ bị phân huỷ rất nhanh hoặc sẽ cứng lại thành một cục như phấn sáp. Tuy nhiên, khi nó được cắt ra, nó mềm và gần như bình thường. Tôi đã chỉ ra điều này cho những người có mặt, nhận xét rằng đây dường như không phải là một hiện tượng tự nhiên.

Có thể có một số lời giải thích tự nhiên nào chăng? Tất nhiên, đó là lý do tại sao giáo hội không còn sử dụng sự bất phân hủy như một phép lạ cho quá trình phong thánh. Việc ướp xác tự nhiên và bảo quản không điển hình là hoàn toàn có thể trong một số điều kiện nhất định. Những ngôi mộ nằm nơi mát mẻ có thể ngăn chặn sự phát triển của vi khuẩn. Phương pháp bảo quản nhân tạo có thể bị lãng quên, như trường hợp của Margaret of Cortona. Tuy nhiên, không ai trong số đó dường như áp dụng cho Bernadette, được kiểm tra chặt chẽ, điều kiện ẩm ướt và phân huỷ bình thường của các chị em khác được chôn cùng một chỗ đã được quan sát.

Câu hỏi khác là: Tại sao? Có một lời giải thích thần học cho điều này? Có một số khả năng. Đương nhiên, chúng ta bắt đầu với Sách Thánh. Trong Thánh vịnh 16, Thiên Chúa nói rằng Ngài sẽ không để kẻ thánh của Người bị hư nát.

Nếu sự hư nát xác thịt là cái giá của Sa ngã, thì nó có liên quan mật thiết đến tội lỗi của con người. Có lẽ ai đó sống một cuộc đời thánh thiện và vô tội có thể là đối tượng khác nhau của sự hư nát này. Chúa có thể cho phép một số bằng chứng về sự khác biệt này để truyền cảm hứng cho chúng ta.

Nhân chứng của sự tôn nghiêm là một xem xét quan trọng khác. Các thi hài được khai quật và kiểm tra sau khi một nguyên nhân cho việc phong thánh đã được tiến hành tốt. Sự bảo quản tại thời điểm khai quật có thể có nghĩa là để chỉ cho các cáo thỉnh viên cho nguyên nhân rằng họ đã đi đúng hướng. Sự không hư nát hiếm khi là bằng chứng chính trong một trường hợp cho việc phong thánh, nhưng giống như món tráng miệng, đó là phần phụ thêm tuyệt diệu. Sự bảo tồn phi thường của Thánh Andrew Bobola, sau nhiều cuộc tranh luận vào thế kỷ 18 và 19, đã được chấp nhận như một phép lạ góp phần vào việc phong thánh của ngài vào năm 1938.

Chúng ta thường quên rằng lời hứa của Kitô giáo không phải là sự vĩnh cửu của linh hồn trên thiên đàng. Lời hứa của Kitô giáo là sự phục sinh của cơ thể được tôn vinh đến cuộc sống vĩnh cửu. Thân xác mới là vấn đề. Có lẽ đôi khi, không vì lý do nào khác ngoài việc truyền cảm hứng cho mọi người và khiến họ nhìn và nói chuyện và tự hỏi, Chúa cho chúng ta một chút điềm báo trước về điều đó.

Về sự đau khổ cuối cùng của mình, Bernadette nói rằng "tất cả điều này là tốt cho thiên đàng". Cuộc sống và cái chết của thánh nhân chỉ ra con đường và truyền cảm hứng. Nếu ai đó nhìn vào khuôn mặt thanh thản kỳ lạ đó, ngay cả dưới lớp sáp của nó và cảm thấy mình được đánh động đến sự thánh thiện, thì phép lạ này đã đạt được mục đích.

Đức tin không hệ tại thân xác các vị thánh còn nguyên vẹn hay đã bị hư nát. Đó là một phần phụ thêm nào đó. Một cái gì đó tuyệt vời, và cái tuyệt vời đó là một điều tốt đẹp.
Cao Nguyên
http://www.ncregister.com/blog/tmcdonald/the-marvelous-preservation-of-st.-bernadette
In ngày: 28/03/2024
Website: Truyền bá Tin Tức Công Giáo
Print