(EMTY) - Bài diễn văn dưới đây là của Severn Cullis-Suzuki. Severn Cullis-Suzuki (sinh ngày 30-11-1979 tại Vancouver, Canada) là một nhà hoạt động môi trường, một phát ngôn viên, tổ chức chương trình truyền hình và là một soạn giả ở Canada. Severn Cullis-Suzuki tham gia hoạt động vì môi trường và công bằng bằng xã hội ngay từ khi học mẫu giáo. Lúc 9 tuổi, khi còn là một học sinh tiểu học, cô thành lập Tổ chức Trẻ em vì Môi trường (ECO - The Environmental Children's Organisation), một nhóm trẻ em nỗ lực học và dạy các trẻ em khác về vấn đề môi trường. Năm 1992, ở tuổi 12, Cullis-Suzuki cùng các thành viên của ECO quyên góp để tham dự Hội nghị Thượng đỉnh về Trái đất, diễn ra ở Rio de Janeiro, Brazil. Cùng với các thành viên trong nhóm là Michelle Quigg, VanessaSuttil và Morgan Geisler, Cullis Suzuki trình bày bài diễn văn về vấn đề môi trường theo góc nhìn thanh thiếu niên tại Hội nghị Thượng đỉnh về Trái đất (năm 1992). Video clip về bài diễn văn dài 6 phút của cô làm cả thế giới phải suy ngẫm.
-------------------------------
Xin chào, tôi là Severn Suzuki, đại diện ECO (The Environmental Children's Organisation - Tổ chức Trẻ em vì Môi trường). Chúng tôi là nhóm người từ 12 đến 13 tuổi, đến từ Canada, đang cố gắng tạo nên một thay đổi.
Vanessa Suttie, Morgan Geisler, Michelle Quigg và tôi. Chúng tôi đã tự quyên tiền để vượt 8.000km đến đây, để nói với người lớn các vị rằng các vị phải thay đổi. Chúng tôi đến đây không có mục đích nào khác ngoài việc đấu tranh cho tương lai của chính mình.
Đánh mất tương lai không giống như đánh mất chiếc ghế trong bầu cử, hay trượt một vài điểm trên sàn chứng khoán.
Tôi ở đây, lên tiếng cho thế hệ mai sau, lên tiếng cho những trẻ em đang chết đói trên khắp thế giới đang kêu khóc cầu cứu mà không ai nghe thấy; lên tiếng cho vô vàn động vật đang chết dần trên trái đất này vì chẳng còn nơi để sinh sống. Chúng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Giờ tôi sợ phải đi dưới ánh nắng mặt trời vì những lỗ thủng trên tầng ôzôn.
Tôi sợ phải hít thở, vì không biết không khí đang chứa những hoá chất nào.
Tôi vẫn thường đi câu cá với ba tôi ở Vancouver cho đến vài năm trước đây, khi chúng tôi biết lũ cá bị nhiễm đầy bệnh. Và mỗi ngày, chúng ta đều nghe những tin về việc các loài động thực vật đang dần tuyệt chủng - rồi biến mất mãi mãi.
Trong cuộc đời tôi, tôi vẫn luôn mơ về những đàn thú hoang dã đông đúc, về những cánh rừng rậm và rừng mưa nhiệt đới đầy những đàn chim và bướm. Nhưng giờ tôi lại tự hỏi liệu con cái chúng tôi còn có cơ hội được thấy chúng nữa không?
Hồi bằng tuổi tôi, các vị có phải lo lắng về những điều này không? Mọi chuyện đang diễn ra rành rành trước mắt, nhưng các vị lại hành động như thể chúng ta vẫn còn đủ thời gian và các biện pháp hữu hiệu.
Tôi chỉ là một đứa trẻ và không nghĩ ra được các giải pháp. Nhưng tôi mong các vị nhận ra rằng chính các vị cũng thế.
- Các vị không biết cách vá lại các lỗ hổng trên tầng ôzôn.
- Không biết cách mang cá hồi về những dòng suối đã cạn khô.
- Không biết cách làm sống lại những động vật đã tuyệt chủng.
- Các vị cũng không thể biến những cánh rừng giờ đã hoá sa mạc được xanh tươi trở lại.
Một khi không biết cach phục hồi, xin các vị đừng tàn phá nữa.
Các vị ở đây có thể là đại biểu chính phủ, doanh nhân, nhà tổ chức, phóng viên hay chính trị gia. Nhưng thực ra, các vị là bố mẹ, là anh chị, là cô chú - và tất cả các vị đều là những người con.
Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng, chúng ta đều là một phần của đại gia đình gồm 5 tỉ người (vào năm 1992 - ND); thực tế, là của hơn 30 triệu giống loài, và chúng ta cùng chia sẽ chung bầu khí, nước và đất đai. Biên giới hay chính phủ cũng không thể thay đổi được.
Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi đã hiểu rằng chúng ta đều có phần trách nhiệm và nên cùng hợp tác hành động, hướng về một mục tiêu chung.
Giận dữ không làm tôi mù quáng. Dù sợ hãi, tôi cũng không ngại nói với cả thế giới những gì mình nghĩ. Ở đất nước tôi, chúng tôi thải ra quá nhiều rác. Chúng tôi mua rồi lại vứt đi; cứ mua rồi lại vứt đi. Các nước giàu có khác ở bán cầu bắc cũng không bao giờ chia sẻ cho người nghèo. Ngay cả khi thừa thãi, chúng ta cũng không muốn chia sẻ, chúng ta sợ phải mất đi một chút của cải.
Chúng tôi sống cuộc sống sung túc ở Canada, không thiếu nước, thức ăn hay nhà ở. Chúng tôi có đồng hồ, xe đạp, máy tính và TV.
Chỉ cách đây 2 ngày, ngay tại Brazil này, chúng tôi đã sốc khi sống cùng với một số trẻ đường phố. Một bạn đã nói với chúng tôi thế này: “Tớ ước mình thật giàu có và nếu được vậy, tớ sẽ cho tất cả những trẻ đường phố thức ăn, quần áo, thuốc thang, nhà ở và cả tình yêu thương nữa”.
Trong khi một đứa trẻ đường phố chẳng có gì trong tay lại sẵn sàng chia sẻ với người khác, tại sao chúng ta, những người có tất cả, lại tham lam đến thế?
Tôi không thể không nghĩ tới việc những đứa trẻ này chỉ trạc tuổi tôi, chỉ sinh ra tại những nơi khác nhau thôi mà cuộc sống của trẻ em lại khác biệt nhau đến thế. Tôi đã có thể là một trong số những đứa trẻ sống ở Favellas, Rio. Tôi đã có thể là một đứa trẻ đang đói khát ở Somalia, một nạn nhân của chiến tranh Trung Đông, hay một người ăn xin tại Ấn Độ.
Tôi chỉ là trẻ con nhưng tôi hiểu rằng, nếu số tiền dùng để cung phụng chiến tranh kia được dùng cho việc chấm dứt đói nghèo, tìm kiếm giải pháp cho các vấn đề môi trường, thì trái đất này sẽ tuyệt vời tới nhường nào.
Ở trường học, ngay từ lớp mẫu giáo, người lớn vẫn dạy chúng tôi cách cư xử đúng mực. Các vị dạy chúng tôi:
- Không được đánh nhau
- Cố gắng tìm ra các giải pháp
- Tôn trọng mọi người
- Sửa chữa lỗi lầm mình đã gây ra
- Không làm hại các sinh vật khác
- Biết chia sẻ chứ đừng tham lam
Vậy tại sao các vị vẫn làm những việc mà chính các vị dạy chúng tôi không nên làm?
Xin đừng quên lý do các vị tham gia hội nghị này. Các vị làm việc này vì ai - lớp trẻ chúng tôi là con cháu của các vị. Chính các vị là người quyết định cho con cháu mình sẽ lớn lên trong một thế giới như thế nào. Lẽ ra, bố mẹ sẽ an ủi con cái rằng “mọi chuyện sẽ ổn thôi”, “đây không phải là ngày tận thế đâu” và “bố mẹ sẽ làm những gì tốt nhất có thể”.
Nhưng tôi không nghĩ giờ đây các vị còn có thể nói với chúng tôi như thế được nữa. Chúng tôi có còn nằm trong danh sách được ưu tiên của quý vị hay không? Bố tôi luôn nói: “Hành động tạo nên con người chứ không phải lời nói”.
Vâng, những gì các vị làm khiến tôi khóc hằng đêm. Các vị luôn nói rằng các vị yêu chúng tôi; nhưng tôi xin thách thức các vị, hãy hành động đúng với những gì đã nói. Cám ơn các vị đã lắng nghe.
Severn Cullis Suzuki
(Nguyên văn Anh ngữ)
Hello, I'm Severn Suzuki speaking for E.C.O. - The Environmental Children's Organisation.
We are a group of twelve and thirteen-year-olds from Canada trying to make a difference:
Vanessa Suttie, Morgan Geisler, Michelle Quigg and me. We raised all the money ourselves to come six thousand miles to tell you adults you must change your ways. Coming here today, I have no hidden agenda. I am fighting for my future.
Losing my future is not like losing an election or a few points on the stock market. I am here to speak for all generations to come.
I am here to speak on behalf of the starving children around the world whose cries go unheard.
I am here to speak for the countless animals dying across this planet because they have nowhere left to go. We cannot afford to be not heard.
I am afraid to go out in the sun now because of the holes in the ozone. I am afraid to breathe the air because I don't know what chemicals are in it.
I used to go fishing in Vancouver with my dad until just a few years ago we found the fish full of cancers. And now we hear about animals and plants going extinct every day - vanishing forever.
In my life, I have dreamt of seeing the great herds of wild animals, jungles and rainforests full of birds and butterflies, but now I wonder if they will even exist for my children to see.
Did you have to worry about these little things when you were my age?
All this is happening before our eyes and yet we act as if we have all the time we want and all the solutions. I'm only a child and I don't have all the solutions, but I want you to realise, neither do you!
- You don't know how to fix the holes in our ozone layer.
- You don't know how to bring salmon back up a dead stream.
- You don't know how to bring back an animal now extinct.
- And you can't bring back forests that once grew where there is now desert.
If you don't know how to fix it, please stop breaking it!
Here, you may be delegates of your governments, business people, organisers, reporters or politicians - but really you are mothers and fathers, brothers and sister, aunts and uncles - and all of you are somebody's child.
I'm only a child yet I know we are all part of a family, five billion strong, in fact, 30 million species strong and we all share the same air, water and soil -- borders and governments will never change that.
I'm only a child yet I know we are all in this together and should act as one single world towards one single goal.
In my anger, I am not blind, and in my fear, I am not afraid to tell the world how I feel.
In my country, we make so much waste, we buy and throw away, buy and throw away, and yet northern countries will not share with the needy. Even when we have more than enough, we are afraid to lose some of our wealth, afraid to share.
In Canada, we live the privileged life, with plenty of food, water and shelter -- we have watches, bicycles, computers and television sets.
Two days ago here in Brazil, we were shocked when we spent some time with some children living on the streets. And this is what one child told us: "I wish I was rich and if I were, I would give all the street children food, clothes, medicine, shelter and love and affection."
If a child on the street who has nothing, is willing to share, why are we who have everything still so greedy?
I can't stop thinking that these children are my age, that it makes a tremendous difference where you are born, that I could be one of those children living in the Favellas of Rio; I could be a child starving in Somalia; a victim of war in the Middle East or a beggar in India.
I'm only a child yet I know if all the money spent on war was spent on ending poverty and finding environmental answers, what a wonderful place this earth would be!
At school, even in kindergarten, you teach us to behave in the world. You teach us:
- not to fight with others
- to work things out
- to respect others
- to clean up our mess
- not to hurt other creatures
- to share - not be greedy
Then why do you go out and do the things you tell us not to do?
Do not forget why you're attending these conferences, who you're doing this for -- we are your own children. You are deciding what kind of world we will grow up in. Parents should be able to comfort their children by saying "everything's going to be alright", "we're doing the best we can" and "it's not the end of the world".
But I don't think you can say that to us anymore. Are we even on your list of priorities? My father always says "You are what you do, not what you say."
Well, what you do makes me cry at night. You grown ups say you love us. I challenge you, please make your actions reflect your words. Thank you for listening.
|