Lẽ phải bỏ qua, khó tin nhau
Dựa dẫm vật chất dễ cúi đầu!
Vũ lực đua chen gây loạn lạc
Nhấn chìm hạnh phúc, bạc tình đau!
Thiên nhiên có đâu của riêng ai
Dưới mái nhà chung ban nhân loài.
Tranh hùng, đoạt lợi, đời đen bạc
Khẩu chiến, độc đoán, “miệng mắc quai”! (1)
“Nhặt được của rơi…” còn trả lại (2)
Huống chi nhân ái vọng bên tai.
Xưa nay phi nghĩa gây chinh chiến
Chính nghĩa chịu đựng miết, mệt nhoài!
Trật tự tự sửa, sai từ lâu
Lý ngang, hành ngược, đổi thay mau!
Rối ren, lộn xộn, rầu năm tháng
Trắng đen, đen trắng vùi dập nhau!
Sao lại cứ tưởng mình giỏi giang
Thế giới ông quên dân giỏi hơn!
Hỏi dân sẽ thấy dân tuyệt diệu
Dân giúp tương lai đẹp mọi đàng.
Vũ khí tàn phá trên thế gian
Hương yêu làm sao ngập xóm làng!
Chiến tranh tàn lụi muôn muôn kiếp
Hòa bình thần tiên đẹp vô vàn.
Chúa dạy tỏ tường môn đệ yêu:
-Dùng gươm lỗi liều đón vẹo xiêu. (3)
Xin dừng bom, đạn…, gây máu đổ
Giày xéo yêu thương khổ khôn lường!
***
(1) Ý câu tục ngữ Việt Nam: “Há miệng mắc quai.”
(2) Ý câu tục ngữ Việt Nam: “Nhặt được cũa rơi trả người đánh mất.”
(3) Ý Mt 26,52.
(15/8/2016)