“Đời là biển khổ”, biển phù vân (1)
Tìm đâu Cái Đẹp tuổi thanh xuân (2)
Càng cố sống tốt, càng yếu đuối
Vất vả nhân sinh dệt mong manh
Chỗ kia khói lửa, đạn vô tâm
Chỗ nọ vô tình, bom rơi mau
Hỏa tiễn tử thần xẹt tới giúp
Biển khổ phù vân rệu rã xanh
Nguyên nhân lồ lộ đêm cũng tỏ
Đường lối kiêu căng rước phiền lo
Vua, quan tự mãn mình đúng nhất
Vì nước, vì dân tính so đo
Thiên nhiên Trời ban, nuôi muôn loài
Coi thường quà tặng…trả giá tôi
Ngài ban lương thực kho vô tận
Vua chẳng quan tâm, đói khổ thôi
Dân nghèo hiện hữu, ngại đỡ nâng
Lãng phí chiến khí lại cứ tăng
Chỗm chệ quyền lực như sợ mất
Lâu đài dát ngọc, mặc hư không
Yêu nước dần quên, quên cả dân (3)
Vàng bạc tay gom, góp nặng nhanh
Lương thực cứu đói, kho rỗng tuếch
Trang bị binh biến, mua loanh quanh
Quyền lực Trời ban thật khó rời (4)
Thiên luật, dân luật mộng sánh đôi
Dựa dẫm hỏa tiễn, bom…,chi nữa
Chiến tranh “sống” mãi, ấm no lùi
Mùa mưa lại đến, cây xanh tươi
Mưa nắng trong veo, trái chín vui
Đời lắm bất công, đời nghèo rớt
Ngụp lặn biển khổ, cậy trông LỜI (5)
Tháng năm mừng Mẹ con hiệp thông
Hoa đời bé mọn quyết chờ mong
Thế trần Chúa thương, được Mẹ giúp
Biển khổ phù vân mướt xanh trong
An bình, hạnh phúc…, đẹp mênh mông.
***
(1) Triết lý Phật giáo.
(2) Cuộc sống ban đầu nơi Vườn địa đàng theo Sách Sáng thế ký.
(3) Thực tại ở nước Venezuela.
(4) Trích ý Ga 18,1-19.42: “Ngài không có quyền gì đối với tôi, nếu
Trời chẳng ban cho ngài. Vì thế, kẻ nộp tôi cho ngài thì mắc tội nặng
hơn.”
(5) LỜI, là Ngôi Hai Thiên Chúa đã giáng sinh làm người để cứu chuộc trần gian.
(BT-BH*24/5/2017)