Bạn đã bao giờ nghĩ về hoặc nhận ra sức mạnh của một Kinh Kính Mừng chưa? John Petrovich và Cha Joe Freedy đã trải nghiệm việc này, sau một sự cố thuyết phục gần đây.
Cha Freedy, phụ tá tại Giáo xứ Lòng Chúa Thương Xót thuộc Giáo phận Pittsburgh và là chủ tịch của Mục vụ Dry Bones, cho biết: “Khi tôi nghe điều đó, tôi đã rất ấn tượng — câu chuyện đó thật khó tin làm sao", sau khi ngài nghe Petrovich kể chi tiết biến cố này lúc ngài vừa kết thúc một khoá tĩnh huấn.
Trước đó không lâu, vào một buổi sáng thứ Bảy, Petrovich đang chạy bộ, như thường lệ, trong một khu phố ở Pittsburgh. Trên đường đi, anh ta đi ngang qua một ngôi nhà có xe cấp cứu ở lối vào. Cửa trước và cửa nhà để xe của ngôi nhà đã mở.
“Khi lớn lên, mỗi khi bạn nghe thấy bất kỳ loại còi báo động nào - xe cứu thương hoặc xe cảnh sát - bạn đều làm Dấu Thánh Giá và cầu nguyện cho những người gặp khó khăn và bảo vệ những người liên quan. Đó là bản chất thứ hai đối với tôi”, Petrovich nói với Register.
“Có một điều khác biệt vào dịp đó là tôi luôn luôn đọc lời cầu nguyện đó nhưng không bao giờ cảm thấy bắt buộc phải dâng một lời cầu nguyện [đặc biệt]. Đó là một điều khác biệt so với bất cứ điều gì khác. Và lời cầu nguyện đầu tiên xuất hiện trong tâm trí [ngày hôm đó] là Kinh Kính Mừng.”
Petrovich đã nghĩ đến việc dừng lại và giúp đỡ, nhưng vì anh ấy không được đào tạo về sơ cứu nên anh ấy quyết định tiếp tục chạy, mặc dù anh ấy tự hỏi liệu mình có sai không khi không dừng lại. Tuy nhiên, anh cầu nguyện: “Chúa ơi, nếu chiếc xe cứu thương đó vẫn đậu ở lối vào, con sẽ dừng lại và xem liệu mình có thể giúp được gì không.” Khi chạy trở lại, anh ta cho biết: "Xe cấp cứu không có ở đó, không có đèn trong nhà, cửa nhà để xe đóng và cửa trước cũng đóng."
Thứ Năm tuần sau, sau giờ làm việc, Petrovich lại chạy bộ trong cùng một khu phố.
Khi đến gần ngôi nhà mà anh ấy đã nhìn thấy chiếc xe cứu thương, anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ “đang ở rìa đường lái xe vào ngôi nhà đó, và bà ấy bắt đầu vẫy tay và nói: 'Dừng lại. Xin hãy dừng lại", Petrovich nhớ lại. “Vì vậy, tôi đã đến rìa đường lái xe, và bà ấy nói: 'Cảm ơn vì đã dừng lại, thưa ông. Tôi cần nói chuyện với ông. Tôi phải cảm ơn bạn vì bạn đã cứu mạng tôi.'”
Petrovich bối rối hỏi: “Tôi đã cứu mạng bà như thế nào?”
Anh kể lại: “Sau đó, bà ấy nói với tôi: ‘Để tôi kể cho bạn nghe chuyện gì đã xảy ra với tôi vào tuần trước.’” Khi ở nhà một mình, bà đột nhiên bắt đầu cảm thấy kỳ lạ và choáng váng. Bà biết mình sắp chết.
Bà ấy nói với Petrovich rằng, trước khi thấy mình nằm trên giường bệnh và chuẩn bị tỉnh lại, “bà ấy đã nhìn thấy Chúa Giêsu đến với bà và nói: 'Không sao đâu. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Bạn sẽ ổn thôi vì người này đã cầu nguyện cho bạn.’”
“Trong lòng bàn tay của Ngài là khuôn mặt của bạn - trên bàn tay của Chúa Giêsu”, bà kể lại những gì đã diễn ra trong tâm trí bà. “Và tôi nghĩ: 'Tôi phải cảm ơn bạn vì đã cứu mạng tôi.'” "Và bạn phản ứng thế nào với một cái gì đó như thế?" Petrovich nói với tờ Register. "Tôi đã không nói nên lời. Tôi không biết phải nói gì, ngoại trừ, 'Cảm ơn!'”
Các Thánh ca ngợi quyền năng Kinh Kính Mừng
Trong cuốn Bí mật Kinh Mân Côi, Thánh Louis de Montfort nêu bật một số thánh nam nữ đã biết về sức mạnh của Kinh Kính Mừng. Trong số các ví dụ:
Thánh Thomas Aquinas, người đã từng rao giảng trong 40 ngày chỉ về Kinh Kính Mừng, đã dạy: “Trong bất kỳ cơn nguy hiểm nào, bạn cũng có thể nhận được sự cứu rỗi từ Đức Trinh Nữ vinh hiển này. Do đó, Diễn Ca (Canticle of Canticles - Kinh Phụng Vụ) 4:4: ‘một ngàn cái khiên’ (nghĩa là bảo vệ chống lại những nguy hiểm) ‘hãy bám lấy nó’. Một lần nữa, trong mọi việc đức hạnh, bạn sẽ thấy Mẹ sẵn sàng giúp đỡ. Vì vậy, chính Mẹ đã nói trong Ecclesiasticus 24:25: 'Trong tôi có tất cả ân sủng của con đường; trong tôi là tất cả hy vọng về cuộc sống và đức hạnh.’”
Cha Francisco Suárez, một nhà thần học Dòng Tên đạo đức từ thế kỷ 16 đến 17 và là tác giả của một số cuốn sách lớn, "nhận thức sâu sắc về giá trị của Lời Chào Thiên Thần đến nỗi cha nói rằng cha sẵn sàng cống hiến tất cả những gì mình học được để đổi lấy một Kinh Kính Mừng sốt sắng".
Vào thế kỷ 13, Thánh Mechtilde đã học được, như de Montfort kể lại, rằng “đó là lời khen ngợi cao quý nhất mà chúng ta có thể dành cho Mẹ Maria”, sau khi Đức Mẹ hiện ra với thánh nhân “với Lời Chào Thiên Thần được viết bằng chữ vàng trên ngực ngài và nói với cô ấy: 'Hỡi con gái của tôi, tôi muốn bạn biết rằng không ai có thể làm hài lòng tôi hơn là nói lời chào mà Chúa Ba Ngôi đáng yêu nhất đã gửi cho tôi và nhờ đó tôi được nâng lên phẩm giá của Mẹ Thiên Chúa.'”
Cả de Montfort và Thánh Anphongsô Liguori đều kể lại câu chuyện Thánh Đa Minh rao giảng cho một số đông người, những người đã quy cho ngài là kẻ dị giáo Albigensian, kẻ đã công khai chống lại Kinh Mân Côi. Đa Minh bảo mọi người đọc Kinh Mân Côi thật chậm rãi và hết sức sốt sắng. “Vào mỗi Kinh Kính Mừng mà ngài và mọi người đọc, một số lượng lớn ma quỷ phóng ra từ cơ thể của người đàn ông khốn khổ dưới vỏ bọc là những cục than nóng đỏ. Khi tất cả ma quỷ đã bị trục xuất và những kẻ dị giáo đã hoàn toàn được giải thoát khỏi chúng, Đức Mẹ, mặc dù vô hình, đã ban phép lành cho cộng đoàn đang tụ họp, và họ tràn ngập niềm vui. Một số lớn những người dị giáo đã được hoán cải nhờ phép lạ này và gia nhập Hiệp hội Kinh Mân Côi.”
Như chính de Montfort đã khuyên: “Một Kinh Kính Mừng được đọc đúng cách có giá trị hơn 150 lời kinh xuề xoà.”
Sức mạnh củng cố đức tin
Kết quả của một Kinh Kính Mừng ở Pittsburgh cũng ảnh hưởng đến những người khác. Cha Freedy chia sẻ điều đó đã làm ngài cảm động như thế nào.
“Câu chuyện đó đã đánh động tôi và những người khác rất nhiều và thực sự khiến John xúc động”, anh nói với tờ Register. “Đức Mẹ thực sự đang lắng nghe, và Thiên Chúa đang nhậm lời cầu nguyện của chúng ta. Một trong những điều tôi thích về câu chuyện là John nói với tôi, khi anh ấy chạy bộ, anh ấy không khoanh tay, không quỳ xuống, và đó là cách Đức Mẹ và Chúa của chúng ta quan tâm đến chúng ta. Thánh Têrêsa nói về việc cầu nguyện là hướng lòng về Thiên Chúa. Cầu nguyện hết lòng và hết lòng là cách Chúa muốn chúng ta cầu nguyện.”
Cha Freedy cho biết những việc nhậm lời từ lời cầu nguyện như vậy giúp “tăng cường nhân đức siêu nhiên của đức tin... Món quà đức tin của chúng ta tăng lên, niềm tin của chúng ta tăng lên, chúng ta thực sự cầu nguyện từ trái tim và lời cầu nguyện của chúng ta càng trở nên hiệu quả hơn. Đó là một câu chuyện thực sự đầy hy vọng.”
Ngài nhắc nhở các tín hữu rằng mặc dù chúng ta biết không phải lúc nào Chúa cũng đáp lời cầu nguyện khi chúng ta muốn và theo cách chúng ta muốn, nhưng “không lời cầu nguyện nào, tiếng thở dài nào của con tim mà không được Chúa lắng nghe và hành động”.
Sau khi biết Kinh Kính Mừng của mình đã làm được gì, Petrovich đã thấy điều mà anh gọi là “sự thay đổi lớn đối với tôi đối với tất cả những lời cầu nguyện của tôi”, nhấn mạnh “lý do tại sao chúng ta nên cầu nguyện cho nhau, không chỉ cho những mong muốn và nhu cầu của chúng ta, mà còn cho những người khác và nhu cầu và mong muốn của họ trước chúng ta”.
Bây giờ, anh ấy luôn mang theo một chuỗi Mân Côi ở mọi nơi anh ấy đến - và anh dùng để cầu nguyện. Anh nói rằng anh và vợ của anh, Bethann, “cố gắng hết sức để luôn lần chuỗi Mân Côi hằng đêm”.
Petrovich cũng nhận ra sức mạnh của lời cầu nguyện.
“Nhiều khi chúng ta đã thực sự cầu nguyện cho ai đó nhưng không bao giờ được nghe và không biết được đáp lại như thế nào. Chúng ta luôn tìm kiếm một kết quả tuyệt vời và lời cầu nguyện sẽ được đáp ứng trong thời đại của chúng ta. Điều này cũng dạy tôi rằng không phải tất cả những lời cầu nguyện đều được đáp ứng nhanh chóng và theo cách chúng ta muốn. Nhưng Thiên Chúa nghe họ và trả lời họ. Trường hợp này đã được trả lời một cách sâu sắc, kịch tính. Nó đưa bạn trở lại và mang đến cho bạn một 'sự choáng váng' - và bạn nghĩ về việc cầu nguyện và thực sự biến nó thành một lời cầu nguyện chân thành. Chúng ta có thể không bao giờ biết kết quả, nhưng chúng ta tin tưởng vào Chúa.”
Ngài nói thêm: “Một bài học khác để học là con đường nhanh nhất và ngắn nhất đến với Chúa Giêsu là qua Đức Mẹ.” Cha Freedy cũng nhấn mạnh rằng bài học được tìm thấy ở trung tâm của câu chuyện cầu nguyện này — quyền năng và sự chuyển cầu của Đức Mẹ: “Câu chuyện này là một món quà để củng cố đức tin của chúng ta và sức mạnh của sự chuyển cầu của Đức Mẹ.”