Đúng là một ngày thứ sáu đặc biệt vì nó
mang lại cho tôi nhiều cảm xúc. Tôi phải ghi vội vì sợ những cảm xúc đó
bay đi như cánh hoa trước gió.
Sáng
hôm nay, khi thức dậy sau một đêm ngủ dài, tôi nhìn về giường vợ tôi,
tôi nhớ đến nàng. Cô ấy vừa đi tới nhiệm sở, tội cho cô ấy vẫn còn mang
bệnh trong người, lại phải gồng mình 12 tiếng đồng hồ nơi làm việc, đến
tận khuya mới về. Rồi tôi nghĩ đến những đứa con còn say giấc nồng,
chúng đã quần quật suốt ngày hôm qua, kiếm tiền nơi đất Mỹ đâu phải dễ.
Tôi lại nghĩ đến người mẹ dấu yêu, không biết còn sống vui vẻ với chúng
tôi được bao lâu, vì bà đã 86 tuổi rồi. Tôi lại mường tượng về cảnh lễ
dạm ngõ của đứa con trai thứ, mà nhà gái hào phóng mời hết đại gia đình
nhàtôi, thế là chúng tôi có dịp chén tạc chén thù rồi kết nghĩa thông
gia. Xin Chúa giữ gìn họ.
Bỗng
tôi lại chạnh lòng nhớ đến những “con cái” tôi, “đàn em” tôi đang ở
Việt Nam, mà tôi từng là lãnh tụ, từng là soái ca. Chúng đang tan đàn
xẻnghé, bị đối xử bất công, sắp đi con đường thập giá của chúng, tôi
thấy xót xa. Tôi ở xa làm sao bảo vệ được chúng đây, tôi thấy mình hèn
yếu và cần được nâng đỡ. Nhớ lại hôm nay là ngày thứ sáu, ngày có ban Bí
tích Xức Dầu Bệnh Nhân, tôi vụt dậy sửa soạn đi đến nhà thờ. Vừa ra cửa
thì hai chiếc xe của con trai tôi đã đi mất, còn lại một chiếc xe mới
của con gái vừa mới mua. Tôi ngại lắm vì lái xe rất dở, nhưng có cái gì
đó thôi thúc và tôi quyết định lái đi.
Bầu
trời Texas cuối đông âm u, cây lá chưa nảy mầm, cảnh buồn nơi xứ Mỹ làm
tôi nhớ đến quê hương. Tôi nhớ ngôi nhà màu xanh, nhớ nhà thờ cổ kính,
nhớ xóm nhớ làng. Tôi đến nhà thờ cũng vừa kịp thánh lễ, lễ hôm nay hơi
đông người, nhà thờ Việt Nam mà. Trong lễ lòng trí tôi lo ra, chẳng nghe
gì hai bài đọc và bài giảng của cha xứ. Đến khi sắp ban Bí tích Xức
Dầu, tôi nhớ các em, tôi thấy tôi quá hèn nhát, bắt đầu tất cả những cảm
xúc dâng trào trong tim, trào ra ngoài theo tuyến lệ, nước mắt tôi giàn
giụa đến nỗi cha ban bí tích cũng nhận ra. Tôi mặc cho dòng lệ tuôn
trào theo lời hát: “Con trông cậy Chúa khác nào em bé ngủ yên trong tay mẹ hiền…”.
Từ đó tôi tham dự thánh lễ một cách sốt sắng. Cuối lễ, tôi cùng cộng
đoàn đọc Kinh Năm Thánh Giuse, tôi thành khẩn xin Ngài, cũng là bổn mạng
tôi trong cơn nguy khốn này. Tôi định vài ngày nữa mới xưng tội, nhưng
tôi đã khóc với Chúa đêm qua rồi, nên tôi nhẹ nhàng xưng thú vì Chúa đã
nghe những gì tôi thầm thì với Ngài.
Rồi
nhà thờ có một buổi gẫm Đàng Thành Giá. Trời sụp buồn như cảnh ngày nào
trên đồi Canvê xưa, lại lất phất mưa rơi như dòng nước mắt khóc thương
Chúa của các bà thành Giêrusalem năm nào, thật là bi thương! Tôi đến
trước đài Đức Mẹ, quỳ xuống vài giây chào Mẹ. Đoàn gẫm Đàng Thánh Giá
Việt Nam đã tới chặng thứ ba, nhưng một đoàn người Mỹ vừa mới bắt đầu,
tôi lẽo đẽo theo họ, họ đọc tiếng Anh tôi không hiểu được. Tới chặng thứ
tư, một bà tốt bụng trao cho tôi một tập kinh nhỏ để theo dõi khi gẫm,
tôi đọc lí nhí theo họ và tôi hiểu. Bà còn hỏi tên họ tôi nữa, rất thân
tình! Tôi ngạc nhiên về phong cách của họ, khác với người Việt chúng ta:
thường uỷ mị, sầu thảm, than khóc. Họ can đảm chia sẻ nỗi đau của Chúa
trong một sự can trường, nơi họ toát lên phong thái của một người chiến
sĩ dày dặn kinh nghiệm. Ở chặng thứ tư, một phụ nữ lên vuốt mắt Mẹ và
Chúa Giêsu. Rồi những chặng Chúa ngã xuống đất, họ dắt con cái quỳ lạy
trước tượng Chúa. Những điều đó như một bài học cho tôi, mà suốt bao năm
trước đây tôi không hề học được.
Giữa
đường Thánh Giá, tôi đi giữa họ, đọc kinh tiếng Anh với họ, nghe họ
hát. Tôi cảm nghiệm như tôi đang đứng giữa muôn vàn dân tộc, nhưng cùng
một ngôn ngữ, mà như xưa đã chứng kiến cuộc thương khó của Chúa Giêsu.
Cuối buổi gẫm, tôi cám ơn người phụ nữ đã cho tôi tập kinh và xin làm kỷ
niệm, tôi hứa trong lòng sẽ gẫm vào các ngày thứ sáu. Tôi xin họ chụp
một tấm hình làm kỷ niệm và trao nhau những lời chúc thân thiện. Xin
Chúa chúc lành họ.
Trên
đường về tôi thấy một tai nạn xe tại ngã tư, tôi cám ơn Chúa cho tôi
được trởvề nhà bình an. Vừa mở mạng lên, tôi vui sướng vì “đứa con tinh
thần” đầu đời đã được trân trọng trên kênh Youtube. Họ bảo tôi nên chia
sẻ cho con cái và mọingười, tất nhiên rồi. Tối nay nhé, vợ tôi sẽ được
một phen cười khúc khích, thế nào cũng lén hôn tôi một cái; còn sấp nhỏ
sẽ rất tự hào về ba của chúng cho xem. Và tôi cất lên bài ca mà tôi
thích: “Và con tim đã vui trở lại… Vì Ngài bên tôi mãi…”.
Tôi mở account ngân hàng, tiền lương ít ỏi cuối tuần của vợ lại lấp đầy
chỗ khuyết. Thôi thì không thể hoãn cái sự sung sướng này lại chi bằng
thưởng thức một miếng bánh ngọt. Tôi gọi cho mẹ, khoe với bà rằng tôi
vừa lãnh nhận một lúc 3 bí tích và nhiều niềm vui khác. Bà hẹn tối nay
chở bà đi tĩnh tâm Mùa Chay, tôi đồng ý liền.
Rồi
lòng tôi chùng xuống, tôi chợt nhớ lại sấp nhỏ đang ở Việt Nam, chúng
đang cô độc, mọi người đang bỏ rơi chúng, chúng chỉ còn có tôi để núp
bóng, mà tôi thì ở xa quá, cánh tay tôi không đủ dài mà đối thủ thì
quyền uy và thế lực. Tôi như Samson bị thất trận, chỉ xin Chúa cho lại
sức mạnh một lần nữa để chiến đấu; liệu Ngài cho không nhỉ? Nhớ ngày
nào, tôi dạy các em, nhất là các lớp thêm sức, tôi cao giọng: nào là các
em phải nhiệt thành rao giảng Lời Chúa, nào là phải can đảm làm chứng
cho đức tin, phải hy sinh bảo vệ sự thật. Nhiều em đã dâng mình theo
Chúa sang tận Mỹ, Pháp và cả Camerun với bước chân truyền giáo. Còn tôi,
tôi làm được gì, nói được mà làm không được, tôi thẹn trong lòng tôi
lắm. Viết đến đây, tôi lại rơi lệ.
Trong
cuộc chiến đấu cam go này, tôi định trốn chạy. Nhưng trong cơn mơ tôi
thấy Ngài đã đón đầu tôi, Ngài hỏi “Con đi đâu?”, tôi đành ngậm miệng.
Ngài không dẫn tôi vào thành Rôma, Ngài đưa tôi đến doanh trại của Ngài,
bày mưu tính kế cho tôi để tôi chiến đấu; phen này là thắng chắc lắm vì
mưu lược của Ngài thì huyền diệu vô song. Xong trận chiến rồi, Ngài đưa
tôi vào công xưởng của Ngài, Ngài cho tôi làm kỹ sư trưởng nhé, để cùng
Ngài xây lên những căn nhà tình thương cho nhân loại. Làm với Ngài
sướng lắm, làm ít mà lương hậu hĩnh nhé. Rồi cuối tuần Ngài chở tôi trên
những chiếc Rolls-Royce dạo quanh những đồi hoa thơ mộng, những thung
lũng với suối nước lượn quanh. Ngài tăng tốc độ vượt đèo cao cho tôi
chiêm ngưỡng những núi đồi hùng vĩ. Ôi du lịch với Ngài tôi thật đã con
mắt! Rồi Ngài chở tôi vào nhà hàng sang trọng bậc nhất trên trần gian,
kêu cho tôi những món ngon vật lạ. Tôi ăn không nhiều lắm, tôi than thở
với Ngài là tôi bị đau bao tử từ lâu và kể lể với Ngài hàng tá bệnh
khác. Ngài nhẹ nhàng bảo tôi: “Con đừng lo, ta là thầy thuốc đây mà.”
Ngài chở tôi đến bệnh viện của Ngài. Ngài bồi dưỡng tôi bằng chính Thịt
Ngài, và dùng Máu châu báu Ngài mà chữa lành vết thương thể xác và tâm
hồn tôi. Trời về đêm, xe Ngài chầm chậm trên biển vắng, Ngài kể cho tôi
về cuộc đời của một Giêsu đã liều mình chết vì bạn hữu mình, Ngài còn kể
cho tôi bài dụ ngôn Người cha nhân hậu. Tôi thiu thiu ngủ, Ngài hứa sẽ
đưa tôi về nhà Ngài, Ngài đã dành một giường êm nệm ấm cho tôi. Tôi ngủ
hồi nào không hay, đầu tôi gục vào ngực Ngài, tôi nghe tiếng tim đập
nhịp nhàng êm ái của Ngài rất rõ, và ngực Ngài rất ấm nhé, lồng ngực của
lòng yêu thương và bao dung. Hình như trong cơn mê ngủ, tôi đã hát nho
nhỏ “bỏ Ngài con biết theo ai…” cho Ngài nghe.
Houston, ngày 5 tháng 3 năm 2021