Thánh Giosaphat sinh năm 1580 (vài tác giả nói là 1584) ở Vladimir, thủ đô của Volynia miền Ukraine, sau là một tỉnh của Ba Lan. Dù cha mẹ ngài thuộc dòng quý phái, nhưng họ đã nhập thương trường với vài thành công và cha ngài đã trở thành nghị viên thành phố. Giosaphat (tên rửa tội là Gioan) trước hết đã học nghề với một thương gia ở Vilna miền Lithuania và làm việc với ông tới năm 1604 khi ngài trở thành một tu sĩ nhà dòng Basiliô ở Vilna.
Các Kitô hữu Ruthenia và Ukraina phần lớn theo nghi thức Byzantine bị phân rẽ sâu xa kể từ khi một số đông các giám mục của họ năm 1596 tuyên bố ở Brest-Litovsk hợp nhất với Giáo hội Roma. Thượng phụ Giáo chủ ở Constantinople đã cố gắng ngăn cản sự chia cắt này khỏi Giáo hội Chính thống và đã đặt một vị nhiếp chính cho Ruthenia vì mục đích này. Điều này chẳng quen thuộc với các bậc vị vọng địa phương vì họ coi đó như một đe doạ cho sự tự chủ của họ, nhưng lại được vương quốc Ba Lan và chính quyền trung ương ủng hộ hoàn toàn.
Dầu vậy suốt cuộc đời, Thánh Giosaphat luôn trung thành với chính mình, viễn quan thiêng liêng và phụng vụ của ngài theo nghi thức Byzantine. Ngài đã học thuộc lòng toàn sách các phép bằng tiếng Slave như một đứa trẻ, nắm giữ nghiêm nhặt việc ăn chay theo lịch Byzantine, còn nhặt nhiệm hơn lịch chay tịnh của Roma nhiều, và kinh nguyện ngài cũng dùng nhiều nhất là “Kinh nguyện Chúa Giêsu”, lòng sùng kính được nhiều nhà khổ hạnh và thần trí Kitô giáo Đông phương ưa thích. Nhưng lý lẽ của nhưng người theo Chính thống hay Giáo hoàng, và những thúc đẩy đưa tới đối nghịch chính trị đều vô nghĩa đối với Thánh Giosaphat. Ngài không thể tin được rằng những việc sùng mộ và phong tục của dân tộc ngài và dĩ nhiên của toàn thế giới lại không hoà được với sự trung thành đối với Giáo Hội hiệp nhất dưới thánh nhan.
Ngài sớm nổi tiếng với những khắc khổ nhiệm nhặt và với kiến thức của ngài. Ngài được tấn phong linh mục năm 1609 và sớm nổi tiếng như là vị hướng dẫn thiêng liêng. Ngài cũng viết nhiều sách tranh luận về thời này (về phép tửa của Thánh Vladimir, về sự giả mạo của các sách tiếng Slave).
Năm 1617, ngài được thánh hiến làm Giám mục Vitebsk với quyền kế vị Đức Tổng Giám mục Pskov. Ngài đã làm Tổng Giám mục Pskov năm 1618. Được dân chúng kính trọng, ngài lại cương quyết với những người ly khai, không chấp nhận cả những nhượng bộ chính quyền trung ương Ba Lan định làm. Năm 1623, khi đang viếng Vitebsk, ngài bị một đám đông theo tinh thần quốc gia quá khích tấn công chặt đầu và bắn chết. Xác ngài được đưa về Pskov và trên đường về này đã được nhiều người tôn kính, bao gồm cả những người thù địch của ngài nữa.
Cuộc tử đạo của ngài đã bảo đảm sự hồi sinh của Giáo hội Công giáo Slave. Họ khác về phong tục, kỷ luật, phụng vụ và ngôn ngữ với người Ba Lan theo Công giáo Roma, trong khi đó họ vẫn độc lập với Maxcơva và người Nga vì sự liên kết của họ với Roma. Bởi đó họ trở thành một trung tâm quan trọng của phong trào quốc gia Ruthania.
Đức Giáo hoàng Urbanô VIII năm 1628 đã khởi đầu cuộc án phong thánh cho Giosaphat khi mở mộ ra và thấy xác ngài còn nguyên vẹn. Ngài được phong chân phước năm 1643 và được phong thánh năm 1867.
Trích trong Theo Vết Chân Người (Chân dung các thánh nhân)