Thánh Bernađô Vũ Văn Duệ và Thánh Đaminh Nguyễn Văn Hạnh, linh mục,, tử đạo
Xưa Thánh Phaolô Tông đồ đã sẵn sàng chịu đoạ đày, tù ngục, đòn vọt, để bù đắp vào các cực hình của Chúa Giêsu trong công trình cứu chuộc. Các thánh tử đạo Việt Nam Bênađô Duệ và Đaminh Hạnh ngày nay cũng tình nguyện hy sinh chịu khổ thật nhiều, để hợp cùng sự thương khó Chúa cứu rỗi linh hồn mình, và linh hồn anh em đồng bào đồng đạo.
Lúc bị bắt giam trong ngục, vị Linh mục 63 tuổi Bênađô Duệ đã tự nguyện ăn chay nằm đất, chịu giột mưa ướt lạnh cũng như Cha Đaminh Hạnh sau khi bị đánh 30 roi còn nói: Làm quan lớn mà bất công, bắt một bên mông chịu cả 30 roi, còn mông bên kia chẳng có roi nào hết...
Ý cha còn muốn chịu đánh đòn thêm nữa, để hãm mình lập công, như Chúa Giêsu bảo: Khi người ta vả má bên nầy, hãy đưa má bên kia nữa. Và như thánh Lôrensô khi bị nướng trên giường sắt, đã nói với lý hình: Bên này chín rồi, trở qua bên kia đi...
Bênađô Vũ Văn Duệ sinh năm 1755 tại Quần Anh hạ, tỉnh Nam Định. Cậu đã được Chúa gọi dâng mình cho Chúa ngay từ nhỏ, và lo học hành tu luyện làm linh mục, vì tình hình bắt đạo khó khăn làm gián đoạn việc tu học.
Sau khi chịu chức linh mục, Cha Bênađô đã đem hết khả năng phục vụ Hội Thánh và các linh hồn. Trong suốt 37 năm liền, cha tận tuỵ hy sinh lo cho con chiên bổn đạo và rao truyền đạo Chúa cho lương dân. Kết quả thật khả quan: nhiều người ngoại giáo nhận lãnh đức tin, các tín hữu sống đạo thờ Chúa ngày càng sốt sắng. Kết quả đó là do lời giảng dạy, nhất là nhờ cha tự nguyện hy sinh hãm mình, sống khắc khổ hằng ngày, như Thánh nữ Têrêsa Giêsu Hài Đồng nhờ hãm mình chịu khó mà đem nhiều người trở về với Chúa không thua gì Thánh Phanxicô Xaviê.
Lúc cha 77 tuổi, Đức cha thấy cha già yếu bệnh hoạn thì cho hưu trí tại xứ Trung Lễ. Dù vậy, hằng ngày cha vẫn dâng sự đau yếu và lời cầu nguyện cho công cuộc mở mang Nước Chúa. Đặc biệt cha ước muốn chịu chết đổ máu ra để chịu khổ chịu cực vì Chúa hơn nữa. Nhất là từ ngày 28-5-1838, khi nghe tin Đức cha Y bị bắt, cha nôn nóng muốn được tử đạo với vị Giám mục của mình. Lúc đó cha đã 83 tuổi, vừa mù vừa điếc, vậy mà cứ kêu lớn tiếng, tự xưng mình là linh mục, cố ý cho quân lính đến bắt. Giáo hữu ngăn cản mãi không được, buộc lòng đem cha đến ở trong trại cùi ngoài đồng vắng, là nơi quân lính ít lui tới. Nhưng chẳng may ngày 4-7-1838 đang lúc cha lớn tiếng xưng hô mình là linh mục, một toán lính đi ngang qua đó. Họ nghe tiếng cha nói liền ghé vào bắt cha, giải về tỉnh Nam Định.
Quan tổng trấn thấy cha già yếu bệnh tật, không đánh đập tra tấn, nhưng bảo bước qua thập giá rồi cho về. Điều đó chắc chắn cha không bao giờ làm, vì cha đã muốn chịu khổ chịu chết vì Chúa. Thế nên quan bắt cha mang gông, giam vào ngục. Ở đây, cha gặp Linh mục Đaminh Hạnh cũng bị giam chung. Hằng ngày cha tự nguyện hãm mình, ăn chay, nằm đất, chịu giột mưa lạnh lẽo để lập công nghiệp.
Sau một thời gian, quan thấy không lung lay nổi lòng tin sắt đá của cha nên làm án gởi về kinh. Và ngày 1-8, cha được điệu ra pháp trường Bảy Mẫu, chịu chém chết vì Chúa...
Đaminh Nguyễn Văn Hạnh sinh năm 1772 tại làng Năng A, tỉnh Nghệ An, trong một gia đình Công giáo đạo đức. Nhờ đó, ngay từ nhỏ cậu đã ước muốn đi tu làm linh mục rao giảng đạo Chúa, nên cha mẹ trình lên Đức cha Y, và được ngài nhận giao cho cha Liên hướng dẫn huấn luyện. Sau khi học xong thần học, thầy Hạnh được lãnh chức linh mục và đi giúp các họ đạo.
Lúc đó, vua Minh Mạng ra chiếu chỉ bắt đạo gắt gao. Cha phải ẩn lánh rày đây mai đó, âm thầm lén lút làm việc tông đồ. Nhiều khi phải trốn chui trốn nhủi nhịn đói chịu khát mấy ngày liền, nhưng cha không ngã lòng nản chí, vẫn nhiệt thành tận tuỵ chăm sóc đoàn chiên, thăm viếng người bệnh tật, nâng đỡ khuyến khích kẻ yếu đuối nhát đảm. Nơi nào giáo dân cần lãnh nhận Bí tích hoặc an ủi khích lệ, cha đều hy sinh len lỏi đến đó, bất chấp nguy hiểm khổ cực.
Năm 1838, cha đang giúp giáo dân ở Quần Anh Hạ, thì quan quân kéo đến truy lùng bắt bớ dữ dội. Thấy tình thế nguy kịch, cha định lánh sang làng Trung Thành ẩn náu, đồng thời chăm sóc số tín hữu ở đó. Có hai người ở Quần Anh tình nguyện đưa cha đến nơi trú ẩn an toàn. Cha tin lời đi theo họ, không ngờ họ lại là những tên Giuđa phản bội. Vì tham tiền, họ đã nộp cha cho quan để lãnh thưởng. Đúng là thời nào nơi nào cũng có kẻ tham lam, phản bạn, hại thầy...
Ngày 7-7, cha bị giải về Nam Định, giam chung với Cha Bênađô Vũ Văn Duệ, một linh mục đã 83 tuổi vừa bị bắt trước mấy ngày. Trong thời gian giam giữ ở đây, nhiều lần cha bị tra tấn hành hạ, buộc đạp lên Thánh giá; nhưng cha luôn cương quyết từ khước nên bị đánh đập dữ dội. Có lần quan đưa ra một ảnh Đức Mẹ, yêu cầu cha đạp lên thay vì Thập giá, cha liền cầm lấy ảnh Mẹ hôn kính. Quan nổi giận cho đánh cha 100 roi. Lần khác, sau khi bị đánh 30 roi, cha trách quan không công bằng, không đánh thêm cho đủ hai bên mông. Ý muốn nói lên lòng còn mong ước được chịu nhiều hình khổ hơn nữa, để thông phần sự thương khó Chúa Giêsu, cứu rỗi linh hồn mọi người.
Thấy không cách nào làm cho cha bỏ đạo, quan kết án trảm quyết gởi về kinh, và vua Minh Mạng đã châu phê. Ngày 1-8-1838, vị anh hùng đức tin Đaminh Hạnh đã chịu chém chết vì Chúa với cha già Bênađô Duệ, tại pháp trường Bảy Mẫu.
Đức Thánh Cha Lêô XIII đã tôn Chân phước cho hai cha ngày 27-5-1900. Và ngày 19-6-1988, Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã suy tôn các ngài lên bậc Hiển thánh.