(Mến tặng Ng. Hữu Hoàng Thiên)Anh cố quên tháng ngày nông nổi
Chuyện trần gian lầm lỗi “ngây thơ”
Như trẻ con quấy nhiễu đợi chờ
Ca dao thần thẫn thờ tâm tưởng
Bao cuộc tình trôi vào quên lãng
Chốn gia đình, trường học lúc héo hon
Sai nhẹ nhàng thầy cô nắn vuông tròn
Mẹ cũng vậy dỗ dành thủ thỉ
Em chưa hiểu tình yêu thần tượng
Anh Giêsu rao giảng cõi thiên đường
Trồng cây si khổ giá ướp thiên hương
Mađalêna nếm đậm say ngất ngưởng
Lạc thú ư?
Quyền lực ư?
Tiền tài, danh vọng?...
Uống thử rồi: giả dối, yếu lên ngôi
Tới sao được vĩnh cửu khi bất toàn cản lối
Chàng Augustinh cúi đầu phục thiện
Cái đẹp trời ban quyện lối nẻo
Chút phấn son mòn mỏi đêm khuya
Xao động thật xác hồn nhân thế
Anh ngỡ ngàng, địa đàng cuốn hút…
Rời cũng quên, ơn trời cao vợi
Giữ gìn ai níu kéo sớm mai
Che chở ai xin mãi hoài
Cái đẹp người sớm tàn phai
Chân thiện mỹ chả cần son phấn
Yêu Ngài thật, không ân hận.
(BT-BH*23/2/2017)