Nhân Danh Chúa Giêsu
Con có thực sự yêu mến Thầy không?
Bạn
biết Chúa Giêsu thế nào, nếu không phải là nhờ Phúc Âm? Nhưng đọc tiểu sử không
đủ để biết Ngài. Mầu nhiệm của Ngài chỉ được tiệm tiến mạc khải theo tỷ lệ tình
yêu của bạn dành cho Ngài. Càng yêu Ngài, bạn càng khám phá thấy rằng bạn đến
chậm: Chính Ngài yêu bạn, Ngài biết bạn, Ngài tìm kiếm bạn không ngừng, với một
sự tế nhị làm bạn ngạc nhiên.
Như
Phêrô ba lần được hỏi: “Con có thực sự yêu mến Thầy không?”, bạn có thể thưa
với Chúa: “Lạy Chúa, Chúa biết con yêu mến Chúa”, nhưng có lẽ bạn sẽ thêm ngay
rằng: “Chúa biết con yêu mến Chúa chưa đủ, con còn phải cố gắng rất nhiều nữa
để có thể yêu mến Chúa trên hết mọi sự!”
Trong
Chúa Giêsu Kitô đang ẩn giấu mọi kho tàng của Thiên Chúa, của con người, của vũ
trụ. Bạn hãy yêu mến Ngài trong niềm vui cũng như trong đau khổ. Ngày ngày bạn
hãy dọn mình sống với Ngài, lúc thăng cũng như lúc trầm, tốt nhất cũng như tồi
tệ nhất, mãi cho đến chết. Bạn sẽ không thất vọng đâu! Sớm muộn chi cũng sẽ tới
lúc bạn sẽ nói lại những lời nầy: “Thay vì chết một cách ngu ngốc, tôi sẽ hiến
dâng cái chết của tôi cho những người tôi yêu mến. Mọi sự luôn phải giúp ta đạt
tới tình yêu Chúa Kitô”.
Tên của Người Yêu Dấu
Giêsu
nghĩa là “Thiên Chúa cứu” (Mt 1,21). Thánh Matthêu cũng nói rằng tên này được
ban cho con trẻ để lời tiên tri nên trọn: “Người ta sẽ đặt tên cho Ngài là
“Emmanuel” nghĩa là “Thiên Chúa ở cùng chúng ta’’ (Mt 1,23). Tên mang một ý
nghĩa quan trọng. Chúng ta hay nói “tên là người”. Tên đặt khi sinh ra thường
chỉ định một ơn gọi, một chương trình sống. Thiên Chúa đổi tên một người khi
Ngài muốn trao cho người đó một sứ mệnh mới (Abram thành Abraham, Jacob thành
Israel, Simon thành Phêrô…). Có nhiều tên nghĩa là có nhiều nhiệm vụ phải chu
toàn, như Salomon còn được gọi là “được Chúa thương” (2 Sm 12,25).
Trên
hết mọi tên là tên của Chúa, độc nhất, mầu nhiệm: “Đấng Tự Hữu” (Ex 3,14).
Thiên Chúa đã mạc khải cho Môsê từ giữa bụi gai cháy phừng và còn thêm rằng
Ngài sẽ giải thoát dân Ngài khỏi khốn khổ. Chỉ Chúa Giêsu mới dám dùng lại cho
mình cái tên ấy: “Trước khi chưa có Abraham, Ta đã hiện hữu” (Ga 8,58). Giới
lãnh đạo tôn giáo Dothái không hiểu nên kết án Ngài là phạm thượng, muốn ném đá
Ngài và cuối cùng đẩy Ngài chết đóng đinh trên thập giá.
Chính
qua sự khinh miệt phi lý đó mà mầu nhiệm thâm sâu nhất của Danh được bộc lộ:
một Tình Yêu khiêm hạ đến độ nhận lấy địa vị phạm nhân, tự tước bỏ hết mọi trổi
vượt bên ngoài: “Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh
hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh
Giêsu, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để
tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng “Đức Giêsu Kitô
là Chúa” (Ph 2,9-11).
Bây
giờ bạn hiểu được quyền năng vô biên của Danh Giêsu, một quyền năng của Thiên
Chúa làm người, đặt trong tầm vóc của những kẻ bé nhỏ nhất. Quyền năng của tình
yêu và khiêm hạ. Vậy bạn không còn ngạc nhiên khi cầu nguyện lại kêu nhân danh
Chúa Giêsu. Tất cả mọi lời cầu nguyện đều được kết thúc: “Nhờ Đức Giêsu Kitô
Chúa chúng con…”.
Bạn
hãy luôn kêu cầu danh Chúa Giêsu, để dần dần danh Giêsu như được nối liền với
nhịp tim của bạn: bạn yêu mến Chúa Giêsu trong tương quan với Chúa Cha và trong
Chúa Thánh Thần. Như vậy, bạn vào trong mối hiệp thông tình yêu của Chúa Ba
Ngôi. Cái chính yếu là sự trung thành với Chúa Giêsu, đến đỗi chính Ngài lưu
lại trong trái tim bạn, trong hơi thở bạn, trong tư tưởng bạn, trong cử chỉ của
bạn. Danh trở thành phương tiện truyền thông. Nó như là chiếc lăng kính nhận
lãnh và hội tụ ánh sáng của Chúa Kitô. Lăng kính này giúp chúng ta thắp lên
ngọn lửa đã được nói đến: “Thầy mang lửa vào thế gian và ước mong phải chi lửa
ấy đã bùng lên” (Lc 12,49).
Chúa Giêsu cầu nguyện trong bạn
Đối
với đời sống kitô hữu, lời cầu nguyện đích thực chính là lời cầu nguyện của
chính Chúa Giêsu. “Tôi có cảm tưởng từ bao nhiêu năm qua tôi mang trong lòng
mình lời cầu nguyện mà tôi chẳng hề hay biết. Lời cầu nguyện ấy giống như một
suối nguồn bị một tảng đá đậy lại. Tới một lúc, Chúa Giêsu đã cất đi tảng đá.
Bấy giờ, dòng suối bắt đầu chảy, và từ đó nó tiếp tục chảy mãi”.
Tôi
sẽ trở lại với lời cầu nguyện liên tục này, nhưng bây giờ hãy tìm ý nghĩa của
việc “cầu nguyện nhân danh Chúa Giêsu”. Ba lần trong Phúc Âm theo Thánh Gioan,
Chúa Giêsu đã bảo các môn đệ cầu nguyện nhân danh Ngài và Ngài hứa với họ là họ
sẽ được nhậm lời: “Tất cả những gì chúng con xin nhân danh Thầy, Thầy sẽ làm
cho, để Cha được vinh hiển trong Con. Nếu các con xin điều gì nhân danh Thầy,
Thầy sẽ làm cho các con” (Ga 14,13-14; 15,7-16; 16,23-24.26). Cầu nguyện nhân
danh Chúa Giêsu phải kèm theo sự thông hiệp với Ngài: Nhờ Ngài, với Ngài và
trong Ngài.
Chúa
Giêsu là lời cầu nguyện trọn hảo. Trong suốt cuộc đời trần thế của Ngài, bạn
thấy Ngài cầu nguyện luôn. Thánh Luca không bỏ qua cơ hội nào mà không chỉ cho
chúng ta thấy. Chẳng hạn trước khi chọn mười hai tông đồ, nền tảng của Giáo
Hội: “Chúa Giêsu đi lên núi để cầu nguyện và Ngài đã thức suốt đêm để cầu
nguyện cùng Thiên Chúa” (Lc 6,12). Lúc chịu phép rửa, lúc biến hình, khi hấp
hối, trên thánh giá, Chúa Giêsu cầu nguyện. Ngài là lời cầu nguyện sống động và
phổ quát, vì vinh danh Cha Ngài và vì phần rỗi nhân loại.
Lời
cầu nguyện của Ngài là một cuộc kịch chiến chống lại Sự Dữ. Ngài đã nói như thế
này với Phêrô: “Simon, Simon, kìa Satan đã xin được sàng các con như sàng gạo.
Nhưng Thầy đã cầu nguyện cho con để con khỏi mất lòng tin. Phần con, một khi đã
trở lại, con hãy làm cho các anh em của con được nên vững vàng” (Lc 22,31-32).
Và bây giờ, đã phục sinh từ kẻ chết, Ngài vẫn tiếp tục cầu nguyện: “Thật vậy,
Ngài hằng sống để chuyển cầu cho họ” (Dt 7,25).
Lời
cầu nguyện nghèo hèn của chúng ta sẽ được nhậm lời, nếu được trung thành liên
kết với lời cầu nguyện của Chúa Giêsu. Đàng sau Danh của Ngài là chính con
người của Chúa Giêsu mà bạn đón nhận ở trong bạn: tình cảm, ý muốn, tư tưởng và
Trái Tim của Ngài. Bạn càng cầu nguyện với Ngài và bắt chước Ngài, bạn càng
được biến đổi trong Ngài và được Ngài ở trong bạn. Chúa Kitô muốn truyền thông
sức mạnh vô biên của lời cầu nguyện của Ngài cho chúng ta. Dù bạn chưa cảm nhận
được sức mạnh nội tại đó, bạn hãy bắt đầu tham gia vào mọi chiều kích lời cầu
nguyện của Ngài với đức tin. Một ngày kia bạn có thể nói theo kiểu Thánh Phaolô
rằng “không còn phải là tôi nữa, mà là chính Chúa Kitô cầu nguyện trong tôi”.
Chúa
Kitô muốn lời cầu nguyện của Ngài vang lên khắp vũ trụ, từ xích đạo tới bắc
cực, từ cực đông cho tới cực tây. Ngài muốn mọi người đều có thể chiếm lấy lời
cầu nguyện của Ngài làm của mình và dâng nó lên cho Thiên Chúa.
IV
Trong Chúa Thánh Thần
Chúa
Thánh Thần cũng đáng được tôn thờ như Chúa Cha và Chúa Con. Chính Ngài biến đổi
chúng ta tự bên trong. Không có Chúa Thánh Thần, không thể có lời cầu nguyện.
Nhưng với Thánh Thần, lời cầu nguyện trở nên sống động, sốt sắng.
Xin Chúa Thánh Thần hãy đến và ở trong
chúng con
Trong
tất cả những lời cầu nguyện xin ơn, thì việc cầu xin Chúa Thánh Thần là quan
trọng nhất. Chúa Giêsu đã tuyên bố rõ ràng: “Vậy nếu anh em là những kẻ xấu mà
còn biết cho con cái mình những của tốt lành, phương chi Cha trên trời, Người
sẽ ban Thánh Thần cho những ai xin Người” (Lc 11,13). Chúng ta đã nhận lãnh
Thánh Thần khi chịu phép Rửa Tội và Thêm Sức, thì còn phải xin lại làm gì? Thưa
Nghi thức chưa đủ, cần phải mở rộng trái tim cho ơn Chúa thấm nhập cách tiệm
tiến. Điều quan trọng là bạn không quên Chúa Thánh Thần. Hãy trở lại với Ngài,
tôn thờ Ngài, xin Ngài hành động ở trong bạn.
Nếu
bạn có được cái nhìn đủ trong suốt hầu thấy sự nghèo khó, bất lực, vụng về của
bạn để cầu nguyện và yêu mến, chắc chắn bạn sẽ kêu lên với tất cả tâm hồn: “Lạy
Chúa Thánh Thần, xin hãy ngự đến trong con, xin thanh tẩy con, xin đốt lên
trong con ngọn lửa tình yêu của Chúa”. Cứ kiên trì kêu xin, bạn sẽ được nhậm
lời. Bạn đừng có nghi ngờ. Hãy tin tưởng ở lời hứa của Chúa Giêsu. Hoa quả của
Chúa Thánh Thần là “yêu thương, vui mừng, bình an, nhẫn nại, nhân hậu, từ tâm,
tín nhiệm, khiêm cung, tự chủ” (Gl 5,22). Đó là những cái bạn phải kêu xin.
Càng hy vọng, bạn càng đạt được điều bạn xin, vì “trông cậy như thế, chúng ta
sẽ không phải thất vọng, vì Thiên Chúa đã đổ tình yêu của Người vào lòng chúng
ta, nhờ Thánh Thần mà Người ban cho chúng ta” (Rm 5,5).
Cuối
cùng, Thánh Thần là thầy dạy cầu nguyện lớn nhất. Chính Ngài làm cho chúng ta
trở nên những nghĩa tử có thể kêu lên với Chúa “Abba, lạy Cha” (Rm 8,15). Hơn
nữa, “Thánh Thần giúp đỡ chúng ta là những kẻ yếu hèn, vì chúng ta không biết
phải cầu nguyện thế nào cho phải. Chính Thánh Thần cầu thay nguyện giúp cho
chúng ta bằng những tiếng than khôn tả” (Rm 8,26).
Phúc cho những ai than khóc
Từ
khi mới lọt lòng mẹ, con người đi vào đời với tiếng khóc và nước mắt. Bao nhiêu
nước mắt đã chảy trong suốt dòng đời! Có những người đau khổ đến cạn nước mắt,
đến chai cứng, đến vô cảm… Nhưng cũng có những người quá đa cảm đến bệnh hoạn…
Ở
đây tôi chỉ nói đến nước mắt trong chiều hướng thiêng liêng. Ân huệ nước mắt
mời gọi bạn mở lòng ra cho một tình cảm mới. Có những mối cảm xúc mạnh mẽ khiến
bạn có thể khóc lúc cầu nguyện, khi ngắm nhìn Chúa đóng đinh, trước một con
người đang đau khổ, một cảnh thương tâm… Nếu bạn không khóc bao giờ, bạn hãy
xin Thánh Thần ơn nước mắt đó. Nhưng nếu bạn khóc một cách dễ dàng, bạn hãy tìm
sức mạnh nội tâm và sự an ủi của Ngài.
Chính
Thánh Thần sẽ khơi lên trong bạn một dòng suối sâu thẳm làm vọt lên những nước
mắt khác, thứ nước mắt mà Chúa Giêsu đã tuyên bố với các bà đi theo Ngài trên
đường thập giá: “Các ngươi đừng khóc cho Ta, nhưng đúng hơn hãy khóc cho các
ngươi và cho con cháu các ngươi” (Lc 23,28). Đó là cánh cửa của thống hối. Nước
mắt thống hối rửa sạch linh hồn bạn, như một phép rửa mới: nước mắt được chúc
phúc của ơn giải thoát. Chính Chúa Giêsu cũng đã chảy nước mắt như thế mà khóc
thương cho thành thánh Giêrusalem (Lc 19,41-42).
Ơn
nước mắt của Chúa Thánh Thần làm phát triển những đức tính mạnh mẽ: yêu thương,
an bình, hoan lạc… Đó là cái chiến thắng khi nước mắt thống hối cạn khô và đời
sống trở thành niềm vui. Vâng, Thánh vịnh có lý khi nói: “Ai gieo trong lệ sầu
sẽ gặt trong hân hoan”.
Lời Chúa soi sáng
Trên
kia tôi không chịu cách đọc Thánh Kinh “may rủi”, nghĩa là mở đúng chỗ nào đọc
chỗ đó. Nhưng ở đây lại khác, bạn có thể mở đọc Thánh Kinh “một cách may rủi”
như thế này:
Bạn
hãy bắt đầu bằng cầu nguyện, trong trạng thái chú ý nội tâm sâu xa, tin tưởng
vào ơn soi sáng của Chúa Thánh Thần. Bạn xin Chúa ban một lời nào cho bạn. Cách
này được Thánh Augustinô làm chứng trong sách “Confessions” của Ngài: Đang đi
dạo trong vườn, ngài nghe vang lên từ nhà bên cạnh câu hát “Cầm lấy, đọc đi!
Cầm lấy, đọc đi!”. Bối rối, ngài đứng dậy cầm lấy Tân Ước, mở ra đọc, gặp một bản
văn của Thánh Phaolô trả lời chính xác với nhu cầu lúc ấy của Ngài.
Một
thí dụ khác: Có một người giàu có đến gặp Thánh Phanxicô Assisi với ý muốn thay
đổi cuộc sống. Để được soi sáng cho chọn lựa của mình, ông ta lần lượt “rút” ba
bản văn Thánh Kinh, trước mặt Thánh Phanxicô. Cả ba đoạn văn đều cùng một chiều
hướng: từ bỏ tất cả, bán của cải và theo Chúa. Và ông ta đã thực hiện như vậy.
Tuy
nhiên, để lấy quyết định cho cả một cuộc đời rất hiếm, thường là để tìm
lương thực thiêng liêng: soi sáng, củng cố, thêm sức, sửa chữa… Nhưng không
được lạm dụng, tò mò muốn biết một cái gì đó không đến từ Thánh Linh. Trong
trọng kính Lời Chúa và cầu nguyện, bạn hãy chờ đợi một thúc đẩy nội tâm trước
khi chọn đọc một bản văn.
Chờ đợi…
Lạy Chúa,
Con đã biết Chúa một
thời gian,
Con đến cầu nguyện
với Chúa.
Nhưng đã từ lâu, tận
đáy lòng,
Con ao ước được gặp
Chúa thực sự:
Gặp Chúa, khám phá ra
Chúa thế nào,
Để Chúa trở thành
trung tâm điểm đời con,
Là niềm vui duy nhất
và trọn vẹn cho đời con.
Tận đáy lòng, con ao
ước Chúa gởi Thánh Thần,
Đem Ơn Hiện Xuống làm
cho con sống,
Tràn đầy chân lý và
tình yêu.
Lạy Chúa,
Con biết Chúa chờ đợi
giờ của Chúa,
Cách nào, lúc nào,
phương tiện nào,
Để Chúa tỏ mình ra
cho trái tim con,
Chúa sẽ nói ra điều
Chúa muốn ở con
Bằng cách gọi đúng tên
con.
Nhưng lạy Chúa,
Con chờ đợi lúc ấy
cách thụ động quá,
Dù đó là lúc rất đẹp,
Vì là lúc Chúa đến.
Lạy Chúa, xin đừng
chậm trễ nữa,
Hãy đến cùng con,
Như con đang cố đến
với Chúa.
Lạy Chúa,
Con tìm kiếm Chúa và
con khao khát Chúa.
Còn
tiếp
Lm. Micae-Phaolô Trần Minh Huy, PSS