TIN MỪNG
1 Bấy giờ, Đức Giêsu nói với
dân chúng và các môn đệ Người rằng: 2 “ác kinh sư và các người Pharisêu
ngồi trên toà ông Môsê mà giảng dạy. 3 Vậy, tất cả những gì họ nói,
anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói
mà không làm. 4 Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta,
nhưng chính họ thì lại không buồn động ngón tay vào. 5 Họ làm mọi
việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang
những tua áo thật dài. 6 Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm
hàng ghế đầu trong hội đường,7 ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng
và được thiên hạ gọi là “rabbi”.
8 “Phần anh em, thì đừng để
ai gọi mình là “rabbi”, vì anh em chỉ có một Thầy; còn tất cả anh em đều là anh
em với nhau. 9 Anh em cũng đừng gọi ai dưới đất này là cha của anh
em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên trời. 10 Anh em cũng đừng
để ai gọi mình là người lãnh đạo, vì anh em chỉ có một vị lãnh đạo, là Đức Kitô.
11 Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh
em. 12 Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ
được tôn lên.

1 Then Jesus spoke to the
crowds and to his disciples,2 saying, "The scribes and the
Pharisees have taken their seat on the chair of Moses.
3 Therefore, do and observe
all things whatsoever they tell you, but do not follow their example. For they
preach but they do not practice.
4 They tie up heavy burdens
(hard to carry) and lay them on people's shoulders, but they will not lift a
finger to move them.
5 All their works are
performed to be seen. They widen their phylacteries and lengthen their tassels.
6 They love places of honor
at banquets, seats of honor in synagogues,7 greetings in
marketplaces, and the salutation 'Rabbi.'8 As for you, do not be called 'Rabbi.' You
have but one teacher, and you are all brothers.
9 Call no one on earth your
father; you have but one Father in heaven.
10 Do not be called 'Master';
you have but one master, the Messiah.
11 The greatest among you must
be your servant.
12 Whoever exalts himself will
be humbled; but whoever humbles himself will be exalted.
I. HÌNH TÔ MÀU CHÚA NHẬT XXXI
TN A
* Chủ đề
… … … … … … … …
… … … … … … …
* Bạn viết câu Tin Mừng thánh Mátthêu 23,3a
… … … … … … … …
… … … … … … …
… … … … … … … …
… … … … … … …
… … … … … … … …
… … … … … … …
… … … … … … … …
… … … … … … …
II. TRẮC NGHIỆM CHÚA NHẬT XXXI
TN A
1. Các kinh sư và người Pha-ri-sêu ngồi trên tòa ai mà giảng dạy? (Mt
23,1)
a. Ông Môsê.
b. Thiên Chúa.
c. Các ngôn sứ.
d. Ông Giacóp.
2. Những điều các kinh sư và người Pharisêu giảng dạy, anh em có thái độ
gì? (Mt 23,3)
a. Hãy giữ.
b. Đừng làm theo.
c. Bắt chước
thái độ của họ.
d. Lắng nghe.
3. Đây là điều các kinh sư và người Pharisêu ưa thích (Mt 23,6)
a. Được chào hỏi nơi công cộng.
b. Được thiên hạ gọi là “Rabbi”.
c. Ngồi cỗ nhất trong đám tiệc.
d. Cả a, b và c đúng.
4. Anh em chỉ có 1 vị lãnh đạo, đó là ai? (Mt 23,10)
a. Đấng Kitô.
b. Ông Môsê.
c. Ngôn sứ Êlia.
d. Vua Đavít.
5. Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm gì? (Mt 23,11)
a. Làm người phục vụ anh em.
b. Yêu thương mọi người.
c. Hòa giải mọi người.
d. Điểm tựa của mọi người.
III. Ô CHỮ CHÚA NHẬT XXXI TN
A

Những gợi ý
1. Những kinh sư và người Pharisêu thường đeo những hộp gì thật lớn? (Mt
23,5)
2. Đức Giê-su nói anh em chỉ có một … … … , còn tất cả anh em đều là anh em
với nhau? (Mt 23,8)
3. Anh em chỉ có 1 vị lãnh đạo, đó là ai? (Mt 23,10)
4. “Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống, sẽ được … …” (Mt
23,12)
5. Các kinh sư và người Pharisêu ngồi trên tòa ai mà giảng dạy? (Mt 23,1)
6. Những kinh sư và người Pharisêu mang những gì thật dài? (Mt 23,5)
7. Những kinh sư và người Pharisêu chiếm hàng ghế đầu ở đâu? (Mt 23,6)
8. Ai thích người ta chào hỏi nơi công cộng và được thiên hạ gọi là “rabbi”
(Mt 23,7)
Hàng dọc: Chủ đề của ô chữ này là gì?
IV. CÂU THÁNH KINH GHI NHỚ
VÀ HỌC THUỘC LÒNG
Anh em chỉ có một vị lãnh đạo, là Đức Kitô.
(Mt 23,10b)
Nguyễn Thái Hùng
***
Các kinh sư và
Pharisêu giả hình
JKN
Câu hỏi gợi ý
1. Động lực căn bản nào
khiến những người Pharisiêu hành động như vậy? Ta có bị thúc đẩy bởi động lực
đó không?
2. Nếu mọi việc tốt đẹp ta
làm đều làm nhằm để được tiếng khen, để được ca tụng, thì người khác có nghĩ
rằng ta tốt, ta đạo đức không? Thiên Chúa sẽ đánh giá ta thế nào? Trước mặt
Ngài, đạo đức của ta là đạo đức gì?
3. Muốn thánh thiện đích
thực, ta phải xây dựng sự thánh thiện đó trên nền tảng nào?
Suy tư gợi ý
1. Tật xấu chung của con
người: muốn được mọi người nể phục tôn trọng, muốn được hơn người khác
Đọc bài Tin Mừng hôm nay, ta thấy ngay hai phần rõ rệt diễn tả hai tinh
thần đối chọi nhau. Phần đầu nói lên tinh thần “phình to bản ngã” của người Pharisêu,
thích đặt nặng “cái tôi”, đưa “cái tôi” của mình lên trên “cái tôi” của người
khác. Còn phần sau là tinh thần “tự hủy” của Đức Giêsu, là tinh thần từ bỏ
mình, quên mình, xả kỷ, đặt “cái tôi” của mình dưới “cái tôi” của kẻ khác.
Tinh thần “phình to bản ngã” không chỉ là tâm lý của những người Pharisêu,
mà còn là tâm lý của đại đa số nhân loại chúng ta. Chúng ta thích được mọi
người nể phục, ca tụng, đề cao; thích khoe những ưu điểm, thành tích của mình;
thích có địa vị hay quyền lực trong xã hội hay Giáo Hội; thích được người khác
phục vụ, quỵ luỵ; ai nói đụng chạm đến mình thì tỏ ra bực bội; thấy những người
chung quanh hơn mình thì đâm ra buồn nản, ganh tức… Tâm lý như thế là tâm lý
rất bình thường, không mang tính bệnh hoạn. Nó chỉ trở thành bệnh hoạn khi trở
nên quá đáng, nghĩa là ước muốn được hơn người trở thành một nỗi ám ảnh, hay
biến ta thành một người đầy tham vọng, và muốn thoả mãn những mong ước ấy với
bất cứ giá nào, bất chấp phải làm những điều trái lương tâm... Tình trạng bệnh
hoạn ấy sẽ khiến tâm hồn ta thường xuyên mất bình an và làm người khác khó
chịu.
Muốn nên thánh, ta phải vượt lên trên tâm lý bình thường ấy. Nếu ta
thắng vượt được tâm lý đó, thì ta đã trở nên hơn người bình thường một bậc. Và
lên được bậc này là lên được bậc căn bản nhất để nên thánh rồi. Thật vậy, không
ai có thể nên thánh nếu vẫn còn trong tình trạng tâm lý coi “cái tôi” của mình
là “cái rốn của vũ trụ”, là hơn hết mọi người, và coi ý riêng, ý kiến, quyền
lợi mình cao hơn ý riêng, ý kiến, quyền lợi người khác.
2. Coi chừng kẻo thứ đạo đức
của ta đang được xây dựng trên tâm lý muốn “phình to bản ngã”
Khi ta tự đặt ta cao hơn người khác hoặc những gì của ta cao hơn của
người khác thì ta cũng mong muốn, thậm chí đòi hỏi người khác phải coi ta hơn
bản thân họ, hoặc những gì của ta hơn của họ. Một người luôn đặt nặng “cái tôi”
của mình như thế vẫn có thể được mọi người coi là đạo đức, thậm chí là “đạo cao
đức cả”, nhờ tuân giữ chi tiết và hoàn hảo các luật lệ tôn giáo, hoặc làm được
những việc phúc đức lớn lao như những người Pharisêu thời Đức Giêsu. Họ sẵn
sàng tuân giữ mọi quy luật tôn giáo, làm những hành động tốt, không phải vì mến
Chúa yêu người, mà vì muốn được mọi người chung quanh nể phục, ca tụng, coi
mình là người đạo đức, và nhờ đó, tín nhiệm mình, tôn mình lên những địa vị cao
trong xã hội hay Giáo Hội.
Nhưng trước con mắt Thiên Chúa, tinh thần “phình to bản ngã” ấy làm hỏng
tất cả những gì có vẻ tốt đẹp của họ. Tinh thần ấy đã biến những hành vi đạo
đức như đọc kinh cầu nguyện, làm phúc bố thí, có vẻ yêu thương… thành những
hành vi vị kỷ. Vì những hành vi ấy không xuất phát từ động lực yêu thương. Trước
mặt Thiên Chúa, giá trị đạo đức của một hành động phần rất lớn hệ tại động lực
thúc đẩy: càng vị tha, càng vì yêu thương thì càng có giá trị, còn càng vị kỷ
thì càng giảm giá trị. Điều này Thánh Phaolô nói rất rõ: “Giả như tôi có đem
hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt, mà
không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi” (1 Cr 13,3). Những hành vi ấy,
cho dù vĩ đại, có vẻ đầy tình thương, hay đem lại lợi ích cho rất nhiều người
khác, nhưng vì không được thúc đẩy bởi động lực yêu thương, nên chẳng có giá
trị trước Thiên Chúa, và chẳng đem lại lợi ích tâm linh cho ta. Khi làm vì ta,
thì ta đã đạt được những lợi ích trần thế, nghĩa là “đã được phần thưởng rồi”
(Mt 6,5b).
Chính trong viễn ảnh này mà câu Kinh Thánh sau đây trở nên dễ hiểu:
“Trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với Thầy rằng: “Lạy Chúa, lạy Chúa, nào
chúng tôi đã chẳng từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, nhân danh Chúa mà trừ
quỷ, nhân danh Chúa mà làm nhiều phép lạ đó sao?... Và bấy giờ Thầy sẽ tuyên bố
với họ: Ta không hề biết các ngươi; xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn làm điều
gian ác!” (Mt 7,22-23). Việc nói tiên tri, trừ quỷ, làm phép lạ, tự bản chất
đều là những việc đạo đức, nhưng nếu làm với động lực vị kỷ chứ không phải vì
yêu thương, thì chẳng có giá trị gì về tâm linh. Nếu dựa vào những việc đạo đức
kém giá trị ấy để lên mặt tự hào và khinh khi người khác, thì những việc ấy lại
trở thành tội ác! Vì thế, muốn nên thánh, ta cần phải thường xuyên thanh luyện
động lực khi làm những điều thiện, những việc đạo đức.
3. Sự thánh thiện đích thực
được xây dựng trên nền tảng tự huỷ, quên mình, xả kỷ, yêu thương
Thứ đạo đức của người Pharisêu được xây dựng trên nền tảng “phình to bản
ngã”, nên đó là thứ đạo đức giả, có thể được người đời lầm tưởng mà đánh giá
cao, nhưng trước mặt Thiên Chúa chẳng có giá trị gì. Đức Giêsu muốn chúng ta,
những kẻ theo Ngài, là những người đạo đức thật sự. Nghĩa là đạo đức của ta
phải được xây dựng trên nền tảng tự huỷ và yêu thương. Ngài khuyên chúng ta
đừng ham được mọi người gọi mình là “rabbi”, là “cha”, là “thầy”, là “người
lãnh đạo”... nghĩa là đừng ham được mọi người nể phục, kính trọng, đề cao, đừng
khao khát quyền lực, địa vị... Hãy tự coi mình là một số không, chẳng có gì
đáng tự hào, đáng cậy công... Vì xét cho cùng, ta chẳng có một điều gì có giá
trị do tự ta làm ra cả. Tất cả những gì có giá trị nơi ta đều đến từ Thiên
Chúa. Thánh Phaolô nói: “Bạn có gì mà bạn đã không nhận lãnh? Nếu đã nhận lãnh,
tại sao lại vênh vang như thể đã không nhận lãnh?” (1 Cr 4,7).
Khi ta tự hào với người khác về đạo đức, tài năng, lòng can đảm... thì
điều ấy giả thiết rằng ta đã tự coi những thứ tốt đẹp ấy là do ta chứ không
phải do ai khác. Thế là ta đã trở thành kẻ vô ơn đối với Thiên Chúa, vì không
gì ta có mà không phải do Ngài ban. Gioan Tẩy Giả nói với những người Pharisêu:
“Đừng tự hào rằng: “Chúng ta đã có tổ phụ Abraham”. Vì, tôi nói cho các anh
hay, Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu ông Abraham”
(Mt 3,9). Cũng vậy, Thiên Chúa có thể biến những kẻ vô dụng, hèn kém nhất trong
thế gian này, những kẻ mà ta đang khi rẻ thành những kẻ đạo đức và tài năng hơn
ta. Và Ngài cũng có thể giảm các ân huệ Ngài vẫn ban cho ta, lập tức lúc đó ta
trở thành kẻ không ra gì. Biết bao người đang được mọi người coi là cao cả mà
chỉ vì bị mất ơn Chúa đã trở thành kẻ tầm thường! Như vậy, người hiểu biết và
khôn ngoan đích thực sẽ không bao giờ dám tự hào về mình điều gì. Thánh Phaolô
khuyên: “Ai tự hào thì hãy tự hào trong Chúa” (1 Cr 1,31; x. 2 Cr 10,17).
Một người đạo đức thật sự sẽ không “làm mọi việc cốt để cho thiên hạ
thấy” (Mt 23,5), “cốt để người ta khen” (Mt 6,2) như những người Pharisêu, mà
trái lại sẽ làm theo lời khuyên của Đức Giêsu: “Khi bố thí, đừng cho tay trái
biết việc tay phải làm” (Mt 6,3); “khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại,
và cầu nguyện cùng Cha của anh, Đấng hiện diện nơi kín đáo” (6,6). Những việc
tốt đẹp ấy nếu ta không làm vì ta, để vinh danh ta, mà làm vì yêu thương, vì
ích lợi của tha nhân, thì dù nhỏ mọn, chúng vẫn có giá trị lớn lao trước mặt
Thiên Chúa. Còn nếu làm vì ta, để được khen, được nể phục, thì việc ấy dù có
lớn lao đến đâu, cũng trở nên vô giá trị trước Thiên Chúa, bất chấp chúng được
người đời ca tụng thế nào. Vậy chính tinh thần tự hủy, quên mình, xả kỷ, vị tha
khi hành động mới làm cho hành động của ta có giá trị, và giúp ta nên thánh
thật sự.
Cầu nguyện
Tôi nghe Thiên Chúa nói với
tôi: “Cha dựng nên con từ hư vô, và dựng nên người khác cũng từ hư vô. Tự bản
chất và tự bản thân con, con chẳng hơn người khác một chút nào. Ngược lại người
khác cũng chẳng hơn con chút nào. Con có hơn người khác được điều gì, thì do
chính Cha đã ban đủ ơn để con hơn được như vậy. Thế thì con có lý do gì để lên
mặt với những kẻ thua kém con? Rất có thể một lúc nào đó, Cha sẽ lại cho những
kẻ kém con, những kẻ con khinh thường ấy hơn con. Tốt hơn là con hãy quên con
đi, đừng tự coi mình là gì cả. Chính thái độ ấy làm cho con trở nên cao cả
trước mặt Cha, làm đời sống con hạnh phúc và tốt đẹp biết bao! Cha mong con có
thái độ ấy”.
***
Giải đáp
VUI HỌC THÁNH
KINH
CHÚA NHẬT XXXI
TN A
Mt 23,1-12
I. HÌNH TÔ MÀU CHÚA NHẬT XXXI
TN A
* Chủ đề: Lời dạy của Chúa Giêsu
* Tin Mừng thánh Mátthêu 23,3a: Tất cả những gì họ nói, anh
em hãy làm, hãy giữ
II. Lời giải đáp TRẮC NGHIỆM
CHÚA NHẬT XXXI TN A
1. a. Ông Môsê (Mt 23,1)
2. a. Hãy giữ (Mt 23,3)
3. d. Cả a, b và c đúng (Mt
23,6)
4. a. Đấng Kitô (Mt 23, 10)
5. a. Làm người phục vụ anh em
(Mt 23,11)
III. Lời giải đáp Ô CHỮ CHÚA
NHẬT XXXI TN A
1. Hộp kinh (Mt 23,5)
2. Thầy (Mt 23,8)
3. Đấng Kitô (Mt 23, 10)
4. Tôn lên (Mt 23,12)
5. Ông Môsê (Mt 23,1)
6. Tua áo (Mt 23,5)
7. Hội đường (Mt 23,6)
8. Kinh sư (Mt 23,7)
Hàng dọc: Khiêm
tốn